Giao tiên cảm giác được tim tôi đập mạnh liền lên tiếng bảo tôi bình tĩnh, nói nó sẽ ở lại tìm mẹ tôi, còn tôi đưa cha tôi đi trước.
Trong lòng tôi biết Giao tiên nói có lý, mẹ tôi đã không thấy, bây giờ tôi nên đảm bảo sự an toàn cho ba tôi trước, hơn nữa Giao tiên có thể đánh chết con thằn lằn kia, nó đi tìm mẹ tôi chắc chắn sẽ có khả năng tìm thấy hơn tôi.
Đồng ý với đề nghị của Giao tiên, tôi nhanh chóng đưa cha tôi đón xe rời đi, để lại một mình Giao tiên đi tìm mẹ tôi.
Dọc đường đi cha tôi đều hỏi đây là tình huống gì, tại sao nhà tôi lại có một con cự xà, hơn nữa sao phòng bếp lại bị cháy, còn mẹ tôi bây giờ ở đâu?
Tôi vội vàng đến mức lông mày nhíu lại, thật tình không dám nói cho cha tôi biết, sợ ông biết sẽ lo lắng, đành phải nói dối rằng nửa đêm tôi ngủ dậy đói phát hiện phòng bếp có động tĩnh, đi vào đã thấy hai con vật đánh nhau, bây giờ nhà không an toàn, tôi đã bảo mẹ tôi đi trước tới nơi an toàn chờ chúng tôi.
Cha tôi không biết rõ tình huống, thấy tôi nói như vậy cũng không nghi ngờ gì, dọc đường đi theo chỉ than thở một chút, còn hỏi tôi bây giờ đi đâu để gặp mẹ tôi. Từ lúc lên xe tôi còn chưa nói với tài xế là đi đâu.
Lúc này tôi mới nghiêm túc nhớ tới chuyện này.
Nhà của tôi giờ đã bị hủy, Tô gia đại trạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055628/chuong-100-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.