Diệu Diệu thấy nó hù được tôi liền le lưỡi.
Thấy bộ dáng dễ thương của nó, tôi vừa mới bị kinh sợ rốt cuộc đã bình tĩnh trở lại.
Nhưng tôi vẫn lo lắng tình hình của bà nội Vương Văn, mặc dù bà ấy có thể sinh tồn trong bãi tha ma kia mười mấy năm, có lẽ cái hố bà kéo tôi vào ẩn thân chính là chỗ che chở cho bà bấy lâu nay, nhưng bây giờ bà ấy rơi vào trong tay Lý Chùy, không phải ở trong hố kia thì sẽ còn an toàn sao?
Tôi đem suy đoán của mình nói cho Đường Dũng, Đường Dũng nghe được bà nội Vương Văn có một hố đất có thể che chở liền sửng sốt một chút, vẻ mặt có chút khó tin, sau đó anh ta hỏi tôi cặn kẽ cái hố kia hình dạng thế nào.
Tôi có chút kỳ quái, hố đất còn có hình dạng sao? Không phải chỉ là bị lõm khỏi mặt đất, phía dưới là đất sao, cùng hố đất bình thường không có gì khác biệt.
Nghe tôi trả lời hiển nhiên Đường Dũng không hài lòng, im lặng hỏi tôi bên cạnh hố đất có cái gì, ví như cái cây, con sông, hoặc tảng đá lớn gì đó, còn có trong hố đất có cái gì dị thường không.
“Tôi… không chú ý.”
Tôi nghĩ lại một cách cẩn thận nhưng không nhớ nổi điều gì khác lạ.
Cũng khó trách, lúc ấy tôi theo bà nội Vương Văn chạy thoát thân, nào còn tâm tư gì quan sát địa hình.
Nhưng tình huống dị thường thì có, tôi lập tức nói cho Đường DŨng: “Hố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055618/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.