Ông ta nói xong vẫn khóc tu tu như cũ, dường như cả người đều đã sụp đổ.
Tôi cũng rất kinh ngạc.
Ông ta vậy mà lại quyên đùi gà đã hết hạn cho người dân bị nạn, hơn nữa ông ta còn nói đây là thủ đoạn của các thương nhân thường dùng!
Để giành được danh tiếng tốt, lại không muốn thật sự mất tiền, đến tính mạng của người dân bị nạn cũng đều không để ý?
Vốn dĩ những người dân bị nạn đó gặp phải đất đá trôi, đã bị tổn thất nghiêm trọng rồi, cộng thêm sau tai họa không có nước sạch, rất dễ bùng phát bệnh truyền nhiễm, cộng thêm thực phẩm quá hạn sử dụng và thực phầm cho phụ gia vượt tiêu chuẩn, những chuyện tồi tệ đó đối với người dân bị nạn mà nói chẳng khác nào đã rét vì tuyết lại gặp phải sương!
Càng đáng hận hơn là, sau khi mọi chuyện xảy ra, ông ta lại không muốn đền bù, tình nguyện dùng tiền tìm quan hệ để đè ép chuyện mà dân gặp nạn khiếu tố, cũng không tình nguyện dùng tiền để chữa bệnh cho họ, chẳng trách trước đó ông ta như thế nào cũng không chịu nói ra chuyện này, bởi vì bản thân ông ta chính là cái thứ không bằng heo chó!
Tôi thực sự bị ông ta làm cho tức đến sắp hộc cả máu ra rồi, bây giờ tôi thấy dáng vẻ nhếch nhác co quắp ở dưới đất của ông ta lại vẫn cảm thấy chưa đủ hả giận, thậm chí muốn thẳng thắn kéo Tô Mộc đi, số tiền này chúng tôi không lấy nữa!
Để cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055515/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.