Chương trước
Chương sau
Là Diệu Diệu!

Không biết thằng bé đã chạy tới chỗ Tô Mộc từ khi nào, bây giờ đang bị Tô Mộc bóp chặt lấy, cả cơ thể đều biến dạng.

“Buông thằng bé ra!”

“Tô Mộc, anh tỉnh rồi!”

Tôi và người đàn ông kia đồng thời lên tiếng, cả hai cùng lao về phía Tô Mộc.

Lúc này Tô Mộc hấp thu hết làn khói đen đó rồi, anh ta cũng đã mở to mắt, đang trợn mắt lườm Diệu Diệu.

“Tô Mộc, anh buông nó ra đi, họ tới cứu anh mà.” Tôi túm lấy cánh tay Tô Mộc, sợ anh ta tức giận sẽ làm gì Diệu Diệu thật.

“Cô tránh ra, bọn họ là tăng nhân Thái Lan.” Tô Mộc nói lạnh lùng, trong khi nói chuyện, anh ta không liếc tôi lấy một cái.

“Tăng nhân Thái Lan thì sao? Cứu được anh là được rồi mà?” Tôi lấy làm lạ nói, trông dáng vẻ của Tô Mộc thì có vẻ như là có thù oán sâu đậm gì đó với tăng nhân Thái Lan.

Tô Mộc không nói tiếp nữa, anh ta đẩy luôn tôi ra, vung tay lên quăng Diệu Diệu ra ngoài, tên tăng nhân Thái Lan đó thấy vậy liền kêu lên “mẹ kiếp”, rồi cũng bay lên để bắt lấy, lúc anh ta ôm được Diệu Diệu vào, trước mắt tôi bỗng tối sầm lại, mất hết mọi cảm giác.

Tới khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong một khách sạn, tên tăng nhân Thái Lan đó và Diệu Diệu đều không ở đây nữa, chỉ có Tô Mộc ngồi ở bên cạnh tôi. Khuôn mặt anh ta lạnh lẽo, thấy tôi tỉnh lại, anh ta cũng chẳng nói năng gì, hai mắt cứ thế nhìn chằm chằm vào tôi, như thể tôi nợ anh ta cả đống tiền vậy. Chỉ lát sau tôi đã run lên bần bật vì cái lườm của anh ta.

“Chuyện đó, Tô Mộc à, sao chúng ta lại ở khách sạn vậy? Với cả sao tự nhiên tôi lại ngất xỉu, bây giờ còn thấy đau cổ nữa, hay là anh đánh tôi đấy?” Tôi bắt chuyện với Tô Mộc như không hề có chuyện gì, vừa nói vừa xoa xoa cổ.

Chẳng cần hỏi tôi cũng biết, tự nhiên tôi lại ngất xỉu, chắc chắn là tên ấy đánh tôi chứ còn sao nữa!

“Đúng vậy, tôi đánh cô ngất xỉu đấy.” Tô Mộc gật đầu, tôi chẳng ngờ anh ta lại thừa nhận một cách đường hoàng như thế, vẻ mặt còn không có chút gì là áy náy!

“Thế… Diệu Diệu họ…” Thấy anh ta ngang ngược như thế, tôi cũng chẳng có cách nào cả, may mà Tô Mộc còn chịu trả lời tôi ấy, thế là tôi dè dặt nhắc tới Diệu Diệu.

Nhưng tôi còn chưa kịp hỏi xem bọn họ thế nào rồi, Tô Mộc đã nhìn tôi lạnh lùng, xoay người sang bước tới gần tôi: “Cô nói thật ra đi, có phải chính họ đã đưa cái đinh đó cho cô không?”

“Ớ, không phải đâu…” Tôi không ngờ Tô Mộc vẫn còn đang nghĩ về chuyện của cái đinh, hơn nữa giờ tôi đã biết được nguồn gốc của cái đinh đó, tôi chột dạ đánh trống lảng: “Tôi không quen họ, nhưng từ sau khi ra khỏi phòng bệnh, anh cứ suy yếu vô cùng, cơ thể nhẹ như một tờ giấy, tôi hoảng quá mà chẳng biết làm gì nên mới lên mạng tìm họ tới để cứu anh.”

“Lên mạng tìm? Mạng ở đâu?” Tô Mộc hỏi, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Giờ tôi mới nhớ ra anh ta là một con ma già đã chết hơn một trăm năm, không biết mạng là cái gì cả. Mặc dù anh ta thức tỉnh được một năm rồi, cũng hiểu sơ qua về thời đại này, nhưng muốn giải thích cho anh ta về sản phẩm internet hoàn toàn mới này thì đúng là hơi khó.

Tôi giải thích linh tinh rằng nó gần giống với mạng nhện, là một mạng lưới khổng lồ, ai cũng có thể đăng tin ở trên mạng, người khác sẽ nhìn thấy được, vậy nên tôi mới tìm được người con lai là tăng nhân Thái Lan đó, tất cả chỉ là may mắn, tôi hoàn toàn không quen biết tên tăng nhân ấy… Bla bla…

Tôi giải thích cả đống, cũng chẳng cần biết Tô Mộc có hiểu hay không, tóm lại anh ta chỉ cần biết rằng tất cả là ngoài ý liệu nên tôi mới có được cái đinh đó, không phải về phe với tên tăng nhân Thái Lan kia để hãm hại anh ta là được. Cái sinh mạng bé nhỏ này của tôi còn nằm trong tay anh ta cơ mà, nếu khiến anh ta nổi giận, tôi sẽ có nguy cơ chết trẻ bất cứ lúc nào.

Nghe tôi nói một hồi, lông mày của Tô Mộc chau lại, chắc là không hiểu gì đâu mà. Anh ta cũng không thèm nghe nữa, cắt đứt lời tôi nói, bảo về sau tôi không được liên lạc với tên tăng nhân Thái Lan đó nữa.

Tôi gật đầu như giã tỏi. Tôi muốn lướt qua cái đề tài này từ nãy giờ rồi mà, bây giờ Tô Mộc chịu nới lỏng ra, tôi lập tức tỏ ý về sau sẽ không liên lạc với tăng nhân Thái Lan nữa, chỉ chuyên chú tìm vợ cho Tô Mộc thôi.

Nói xong, tôi hỏi Tô Mộc xem anh ta có thể cho tôi ra ngoài tìm đồ ăn được không, tôi ngủ lâu thế rồi, bụng đang đói mốc meo lên đây.

Anh ta gật đầu, không làm khó tôi nữa, còn bảo tôi ăn mặc cho đẹp vào, lát nữa anh ta sẽ đưa tôi đi ăn một bữa ra trò.

Lúc này tôi mới phát hiện ra cuối giường có một chiếc váy màu xanh da trời nhạt, kiểu dáng rất đẹp, chất liệu cũng tốt, nhìn là biết là không rẻ.

Tôi hí hửng ngay tức khắc, không ngờ con ma già đầu đã chết hơn một trăm năm này lại lãng mạn như thế, không chỉ mời tôi ăn tiệc, còn mua cho tôi một chiếc váy đẹp thế này.

Tôi túm lấy cánh tay anh ta rồi cười nói cám ơn. Bây giờ tôi mới nhận ra anh ta cũng rất tốt, ngoại trừ lúc tức giận có hơi nguy hiểm hơn chút, còn lại thì anh ta đúng là một con người hoàn mỹ, ngoại hình điển trai, sức lực tràn đầy, còn rất lãng mạn, đối xử tốt với tôi nữa, ha ha.

Đang lúc tôi vô cùng vui vẻ, vẻ mặt âm trầm suốt bấy lâu của Tô Mộc bỗng nở nụ cười: “Cô đừng mừng vội, tôi cho cô đi ăn chỉ là phụ thôi, chủ yếu là vì dẫn cô đi gặp một người.”

“Gặp một người? Gặp ai?” Tôi cảm thấy kì lạ, tính ra thì Tô Mộc đã chết hơn một trăm năm rồi, trên thế giới này làm gì còn ai quen biết với anh ta được nữa, anh ta định dẫn tôi đi gặp ai?

“Tô Thịnh, cháu tôi, bây giờ đang là gia chủ của nhà họ Tô, Giang Minh lớn đến vậy, chỉ với lực lượng của mình tôi thì rất khó để tìm được Lâm Yến Nhi, nhất định phải dựa vào sức của những người khác trong nhà họ Tô nữa.” Tô Mộc nói, dứt lời liền cầm lấy chiếc váy màu xanh ấy, vươn tay định lật chăn lên, như thể định mặc nó cho tôi.

Tôi giật nảy mình, lập tức giữ chặt lấy chăn, nói rằng để tôi tự thay là được rồi, không làm phiền tới anh ta. Trong khi nói, tôi thấy có một tờ giấy nhỏ rơi ra khỏi chiếc váy, trông như là đơn quẹt thẻ.

Đợi đã? Hóa đơn quẹt thẻ?

Tô Mộc lấy đâu ra thẻ ngân hàng?

Ngay lập tức, tôi dâng lên dự cảm chẳng lành, vội nhặt lấy tờ hóa đơn quẹt thẻ đó lên để nhìn. Nhìn xong, tôi giận dữ muốn bắn chết anh ta.

Dù tôi đã đoán ra rằng giá trị của chiếc váy đó không hề thấp, nhưng tôi không ngờ anh ta lại dám mua một chiếc váy hơn ba mươi triệu, lại còn quẹt thẻ của tôi nữa chứ!

Tôi vừa học vừa làm suốt ba năm ròng rã mới tiết kiệm được hơn ba mươi triệu, Tô Mộc tiêu hết sạch tiền của tôi chỉ với một chiếc váy?!

Tôi tức giận thở hổn hển, trợn mắt lườm Tô Mộc, trong lòng mắng anh ta như tát nước, cái tên chết tiệt này, học gì không học, học quẹt thẻ tiêu tiền thì nhanh thế không biết, bố khỉ, sao anh ta lại biết mật khẩu thẻ ngân hàng của tôi chứ!

Còn tên đầu sỏ Tô Mộc thì vẫn cười nhìn tôi, thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào anh ta, anh không nói tiếng nào, trực tiếp vươn tay ra vén chăn lên. Tôi còn chưa phản ứng lại, anh ta đã mặc váy lên người tôi xong rồi, còn kéo khóa cho tôi nữa. Xong xuôi, anh ta đánh giá tôi như đang thưởng thức kiệt tác nghệ thuật của mình, gật gù nói: “Ừm, rốt cuộc thì cũng miễn cưỡng dễ coi hơn chút. Lát nữa thấy cháu tôi thì ra dáng vào, nhà họ Tô chúng tôi là danh môn vọng tộc, cô đừng để tôi phải mất mặt.”

Mất em gái anh ấy, chê tôi mất mặt thì đừng có dẫn tôi đi.

Tôi lại chửi ầm lên ở trong lòng. Quả nhiên ma quỷ toàn là những kẻ ki bo, chỉ là để anh trông thấy Đinh Khống Hồn thôi mà, có cần phải trả thù tôi thế không!

Tôi chẳng hề vui vẻ chút nào, ủ rũ sửa soạn lại quần áo tóc tai rồi ra ngoài với anh ta.

Tô Mộc cũng chẳng ngó ngàng gì tới tôi, đưa tôi ra khỏi khách sạn rồi lại dùng tiền trong ví tôi để bắt xe, chạy tới khách sạn tốt nhất ở Giang Minh - Hilton.

Nghe được cái tên đó, suýt chút nữa thì tôi nhảy ngược lên, Với chút tiền ít ỏi trong ví tôi, tới khách sạn Hilton thì chắc chỉ đủ gọi một đĩa dưa muối thôi.

Thấy dáng vẻ keo kiệt của tôi, Tô Mộc chế nhạo tôi thẳng thừng, nói rằng bữa cơm này không cần tôi phải trả tiền, còn nói chỉ tiêu chút tiền của tôi mà tôi, vài phút là anh ta kiếm lại được ngay.

“Chính anh nói đấy nhé, chọn Hilton để ăn cơm thì hẳn là cháu anh giàu lắm đúng không? Lát nữa ăn cơm, anh bảo cháu anh trả tiền chiếc váy này cho tôi đi.” Tôi nói ngay lập tức.

Sau một hồi nói chuyện, taxi đã dừng lại trước cửa khách sạn Hilton, ở cửa, ngoài trừ nhân viên phục vụ của khách sạn thì còn có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ âu, đi giày da, cũng cao khoảng một mét tám mấy, khuôn mặt có vài nét tương tự với Tô Mộc. Vì quá đẹp trai nên người đó đứng trước cửa khách sạn đúng là rất bắt mắt.

Từ trước tới nay tôi luôn rất thích cái đẹp, nhìn thấy soái ca là đôi mắt không dời đi được, rồi tôi quay sang hỏi Tô Mộc xem đó có phải là cháu anh ta hay không, năm nay bao nhiêu tuổi, có bạn gái hay chưa.

Tô Mộc cười ha ha, nói rằng với cái này thì chắc tên đó không phải cháu anh ta, nhưng với ngoại hình, khí thế thì hẳn cũng là người thân nào đó. Nói xong, anh ta còn nhìn tôi cười nhẹ nhàng: “Sao? Cô thích nó à?”

Tôi gật đầu theo bản năng, có ai mà không thích soái ca đây? Không chỉ thích người đó, tôi còn thích hết tất cả những ngôi sao trên ti vi nữa kìa!

Nhưng còn chưa nói gì, đùi tôi bỗng nhói lên một cơn đau!

Trên mặt thì Tô Mộc vẫn cười nhẹ nhàng, nhưng móng vuốt của anh ta lại rơi vào trên đùi tôi, túm lấy một miếng thịt rồi ra sức véo thật mạnh!

“A!” Tôi kêu lên rên rỉ, đau tới mức nước mắt chảy cả ra, vội hất tay anh ta ra, mắng: “Anh bị điên à, tự dưng véo tôi làm gì!”

Nhưng mắng xong là tôi hối hận ngay, bởi vì tôi thấy vẻ mặt của Tô Mộc đã trầm xuống, tuy rằng anh ta vẫn cười, nhưng nụ cười ấy lại lạnh lẽo vô cùng, như thể sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.

“Lộc Dương, làm người thì phải chung thủy. Cô đã là người phụ nữ của tôi rồi, đừng có mơ tưởng tới người đàn ông khác nữa. Có biết hành vi của cô ở thời đại chúng tôi sẽ thế nào không? Cho vào lồng heo rồi dìm xuống nước!”

“Tôi thành người phụ nữ của anh từ bao giờ chứ?” Quá đau đớn nên nước mắt tôi vẫn còn đang rơi, nhưng giọng nói thì đã mềm hẳn ra, ngay cả bản thân tôi nghe được còn thấy thật uất ức.

Tô Mộc không ngờ rằng tôi sẽ tủi thân đến vậy, anh ta sửng sốt một hồi, biểu cảm dịu đi đôi chút, nói: “Tóm lại cô đã là người phụ nữ của tôi rồi thì phải chung thủy với tôi! Xuống xe đi, chúng ta đi xem rốt cuộc tiểu tử đó là ai.”

Dứt lời, Tô Mộc nắm lấy tay tôi, dìu tôi bước xuống xe.

Tôi còn đang giận vì chuyện anh ta véo tôi, đau thật mà, không cần nhìn cũng biết chỗ đó đã tím bầm rồi. Vậy nên tôi ra sức hất tay anh ta ra, trong lòng vô cùng tức tối. Ý của anh ta là tôi đã lên giường với anh ta thì chính là người của anh ta, phải chuyên tình với một mình anh ta, không thể thích người đàn ông khác nữa sao?

Nhưng rõ ràng là anh ta giả làm Vương Văn để quan hệ với tôi cơ mà, nếu lúc đó biết là anh ta, chắc chắn tôi sẽ thà chết chứ không chịu, đẹp trai thì đẹp trai, nhưng anh ta vẫn là ma đấy thôi!

Anh ta còn từng nói là khi nào tìm được Lâm Yến Nhi thì sẽ tha cho tôi, chẳng lẽ tôi không những phải tìm tình nhân cho anh ta, còn phải giữ mình cho anh ta suốt quãng đời còn lại à?

Đúng là không biết xấu hổ!

Tôi vừa đi theo sau Tô Mộc vừa buồn bực mà nghĩ. Anh chàng đẹp trai kia vừa trông thấy Tô Mộc liền chủ động chào hỏi, không biết anh ta có quan hệ thế nào với Tô Mộc, tóm lại là anh ta nhận ra thân phận của Tô Mộc ngay, kính cẩn bước tới nói: “Cháu chào ông hai, bà hai, cháu tên là Tô Đoàn, bố cháu là Tô Thịnh, hôm nay bố cháu có việc đột xuất không thể tới đây được nên sai cháu tới, không ngờ ông bà lại trẻ như vậy.”

Dứt lời, cậu ta làm động tác mời, dẫn chúng tôi vào trong khách sạn.

Tôi nhìn Tô Đoàn đầy bất ngờ. Trông cậu ta trẻ tuổi tuấn tú như vậy, không ngờ cách ăn nói lại lễ độ đến thế, còn giống người cổ đại hơn cả Tô Mộc. Cậu ta lại còn gọi tôi là bà hai nữa chứ, tôi ít tuổi hơn cả cậu ta, gọi thế khiến tôi cứ cảm thấy là lạ.

Nhưng mà là sự chú ý của cậu ta không hề rơi vào người tôi. Sau khi chào hỏi với tôi xong, cậu ta liền đi bên cạnh Tô Mộc, vừa đi vừa nói khẽ, hỏi thăm tình hình của Lâm Yến Nhi, hiển nhiên là đã biết mục địch mà Tô Mộc tới tìm cậu ta.

Tôi cũng khá tò mò về cái cô Lâm Yến Nhi chôn cùng Tô Mộc, nên nhích lại gần định hóng chuyện của cô ta. Ai ngờ Tô Mộc không định cho tôi biết, anh ta cố tình nói thật khẽ, tôi đã đi gần thế rồi mà vẫn không nghe rõ.

Điều này khiến tôi rất phiền não, dù gì anh ta cũng muốn lợi dụng tôi để tìm Lâm Yến Nhi cơ mà, sao Tô Đoàn lại được biết tin về Lâm Yến Nhi, tôi thì chỉ được làm một con ngốc, mù tịt về Lâm Yến Nhi như vậy chứ.

Nhưng tâm lý tôi nhanh chóng thăng bằng trở lại, bởi vì nhân viên phục vụ đã mang thực đơn tới. Nhìn những hình ảnh đẹp mắt trên thực đơn, cơn thèm ăn của tôi trải rộng ra, hóa đau thương thành hành động, chỉ vào thực đơn gọi một loạt. Khó khăn lắm mới được tới nhà ăn cao cấp như thế này một lần, còn không phải bỏ tiền nữa, ăn không hết thì gói về được mà.

Vào lúc tôi đã gọi món mỏi cả tay rồi, hai người vẫn luôn thì thầm to nhỏ với nhau nãy giờ bỗng vặn lại âm lượng bình thường. Tô Đoàn nói lần này bố cậu ta không tới được là vì cục cảnh sát gọi đi hỗ trợ phá án, gần đây ở Giang Minh đã xảy ra mấy vụ án thiếu nữ mất tích, còn hỏi Tô Mộc có hứng thú đi xem cùng không.

Vụ án thiếu nữ mất tích? Không phải chỉ là một, hai vụ thôi á?

Giang Minh xảy ra chuyện lớn như vậy mà có thấy tin tức gì đâu?

Ngay lập tức, Tô Đoàn đã thu hút được sự chú ý của tôi, cũng bởi Giang Minh là thành phố mà tôi sống từ nhỏ tới lớn, bây giờ xảy ra chuyện, đương nhiên là tôi quan tâm rồi.

Ừ thì, tôi cũng thừa nhận là vì sự tò mò của tôi chiếm nhiều hơn một chút. Bây giờ trên mạng lại rất yên bình, không hề có tí tin tức gì, xem ra là cảnh sát đã phong tỏa rồi, đây là những tin nội bộ.

Vì cái tính hỏng hớt của mình, tôi rất hi vọng Tô Mộc có thể đi xem sao, tiện thể dẫn cả tôi đi nữa, bởi vì chuyện này vui hơn nhiều so với chuyện của cô Lâm Yến Nhi mà tôi chẳng hay biết gì kia.

Quả nhiên, Tô Mộc không làm tôi thất vọng, anh ta gật đầu, nói cảnh sát tìm Tô Thịnh để hỗ trợ phá án thì chắc trong chuyện này sẽ có bí ẩn gì đó, đi xem cũng được.

Sau khi thương lượng xong, những món mà tôi gọi cũng được mang lên. Tôi được như ý muốn, hí ha hí hửng cắm đầu vào ăn. Có vẻ hai ông cháu nhà kia không hứng thú gì với đồ ăn cả, chỉ lo chuyện trò về sự phát triển của nhà họ Tô những năm qua. Tô Đoàn trông mới hai tư, hai lăm tuổi, hai người còn khá giống nhau, ngồi gần nhau chẳng khác gì anh em ruột. Nhưng sau khi so sánh qua một khoảng cách nhất định, tôi phát hiện ra khuôn mặt của Tô Mộc góc cạnh hơn Tô Đoàn một chút, trông càng cứng rắn hơn, có mùi vị đàn ông hơn, có vẻ như Tô Mộc đẹp trai hơn chút thì phải.

Tôi vừa ăn vừa cho điểm nhan sắc hai người này. Tới khi ăn xong, cuộc nói chuyện của họ cũng kết thúc rồi. Tôi bảo nhân viên phục vụ gói những thứ còn chưa ăn hết lại, sau đó đi ra ngoài với Tô Mộc.

Ngoài khách sạn đã có sắn một chiếc Mercedes đợi ở đó, sau khi mời chúng tôi lên xe, Tô Đoàn lái xe về phía đông.

Tôi biết hướng đó, nhà cậu tôi ở ngả đó mà. Nhân lúc đang ở trên đường, tôi trò chuyện với Tô Đoàn, hỏi cậu ta chuyện về vụ án thiếu nữ mất tích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.