Trong miệng con bé toàn là máu tươi, có cả một chút móng tay còn sót lại, càng kinh khủng hơn là đầu lưỡi của con bé đã biến thành màu tím đen, y như bị trúng độc.
Sau đó Tô Mộc lại kiểm tra tay chân của em họ tôi, xong xuôi, anh ta nhíu mày lại, sắc mặt có chút khó coi: “Là Bù Nhìn Sống, cô ta bị người ta cho dùng Bù Nhìn Sống.”
Mợ tôi nghe vậy thì ngừng khóc liền, đi thẳng về phía Tô Mộc, bà ấy túm lấy tay Tô Mộc, như bắt được một cọng rơm cứu mạng. nói: “Bù Nhìn Sống là cái gì? Vương Văn, cháu có cách cứu nó đúng không, mau cứu em cháu đi, từ nhỏ nó luôn thân thiết với Lộc Dương, nhất định cháu phải cứu nó.”
Nói rồi bà ấy lại không nhịn được khóc ồ lên.
Tô Mộc cau mày, từ từ rút tay ra khỏi tay bà ấy, không nói một lời nào cả.
Thấy em họ mình như thế này tôi cũng không dễ chịu gì, vì thế tôi lại gần Tô Mộc, nói: “Anh có thể biết là chuyện gì xảy ra thì cũng có thể cứu con bé được có đúng không, anh có cứu được em họ tôi không?”
“Sao tôi phải cứu cô ta? Cô ta là em cô chứ có phải em tôi đâu, cứu cô ta thì tôi được lợi gì?” Tô Mộc nói nhỏ.
“Anh muốn được lợi gì đây? Tôi đã đồng ý sẽ đi tìm Lâm Yến Nhi với anh rồi mà, anh còn muốn sao nữa?” Tôi sốt ruột đến tột độ, thực sự tôi rất đau lòng khi em họ tôi biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055460/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.