Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoa Hiền Phương thấy Niên Niên mập mạp bò qua bò lại ở bên cạnh, thì tràn ngập tình thương của mẹ, ôm lấy cậu bé hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé.
“Lục Kiến Nghi, nếu để Kiều An biết Niên Niên không phải là con của anh, cô ta có nổi điên thương tổn thằng bé hay không?”
“Finn sẽ xử lý tốt.” Lục Kiến Nghi nhún vai, bộ dạng không liên quan tới mình.
Hoa Hiền Phương cảm thấy choáng váng: “Anh dứt khoát giữ bí mật này đi, tự dưng kiếm thêm được một đứa con trai, cũng không bị thiệt.”
Lục Kiến Nghi ngổn ngang trong gió: “Có phải em nhìn thấy đứa bé, thì biến thành thánh mẫu bạch liên hoa rồi không?”
“Niên Niên đáng yêu như vậy, em rất thích.” Cô nhẹ nhàng xoa gương mặt Niên Niên, Niên Niên không ngừng cười khanh khách, leo lên người cô, hôn mặt cô.
Lục Kiến Nghi vô cùng hoài nghi, tên nhóc này giỏi vuốt mông ngựa trời sinh.
“Em đang chê không đủ nhiều con trai à, còn coi con trai người khác thành bảo bối?”
“Ở trong mắt em tất cả đứa bé đều là thiên sứ.” Hoa Hiền Phương mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu.
Cô bưng chén trà lên uống một ngụm: “Em thấy như vậy đi, chúng ta nhận Niên Niên làm con nuôi. Còn thân thế của thằng bé, lừa gạt trước, duy trì tình hình hiện giờ đã, không thừa nhận cũng không phủ nhận.”
Lục Kiến Nghi ngổn ngang trong gió, tay vươn ra dùng lực xoa đầu cô.
Đây là chủ động đội mũ cắm sừng lên đầu, còn không nguyện ý cởi ra!
“Lúc trước là ai lòng tràn ngập oán hận, coi anh như cây củ cải hoa tâm?”

Cô và Kiều An cùng đưa Niên Niên trở về, Niên Niên ở trong lòng cô ngủ thiếp đi, bàn tay nhỏ vẫn nắm lấy áo cô.
Nhìn đứa bé, trong lòng cô có chút sầu lo, lúc trước, sở dĩ Kiều An sinh đứa bé, chính là vì trói buộc Lục Kiến Nghi.
Ở trong lòng cô ta, Niên Niên thay vì nói là một đứa bé, chẳng bằng nói là một công cụ lợi dụng.
Nhỡ đâu cô ta biết rõ chân tướng, khó tránh khỏi sẽ làm ra hành động quá khích, đến lúc đó người bị hại đầu tiên chắc chắn là đứa bé.
Cô nhất định phải nghĩ biện pháp giấu diếm chuyện này, có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu.
Hôm nay, cô và Lục Kiến Nghi cùng với Lục Sênh Hạ đến thành phố Tinh Không, mừng thọ bà cụ Đỗ.
Lục Kiến Nghi vốn không định đi, nhưng bà cụ Đỗ đặc biệt phái người tới đón bọn họ, còn gọi điện thoại cho anh, hi vọng anh có thể nể mặt mình, tới tham gia tiệc mừng thọ, anh chỉ có thể đồng ý.
Bọn họ còn dẫn theo Hứa Kiến Quân và Kiến Dao.
Lục Kiến Nghi là nô lệ của con gái, ra khỏi nhà đương nhiên phải dẫn theo con gái.
Bánh trôi và Kiến Diệp chỉ có thể ở nhà.
“Cô, sắp được gặp cậu, có phải cô vô cùng kích động hay không?” Hứa Kiến Quân dùng giọng điệu trêu chọc nói.
Lục Sênh Hạ véo gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Cháu đang lấy cô ra trêu đùa ư?”
“Không phải nha, cô không thấy cháu đang nghiêm túc hỏi cô sao?” Hứa Kiến Quân lè lưỡi.
Kiến Dao ôm cổ Lục Kiến Nghi: “Con trưởng thành cũng muốn ở cùng một chỗ với bố, không muốn ra nước ngoài.”
Hoa Hiền Phương cười ha ha: “Không sao, bố có thể cùng con đi học.”
Nghe thấy những lời này, Lục Sênh Hạ cười ha ha, cô ấy tin anh cả làm ra được.
Kiến Dao là người anh sủng ái nhất.
Sau khi máy bay cất cánh, trong cabin im lặng một lát.
Hoa Hiền Phương nghĩ tới chuyện lần trước của Đỗ Di Nhiên.
Chuyện này thành vụ án chưa được giải quyết, người đứng phía sau cho tới bây giờ vẫn chưa tìm được.
Vậy đứa bé kia cũng trở thành một ẩn số.
Bà cụ Đỗ giống như không muốn tìm đứa bé, dù sao cũng là vụ bê bối rất lớn.
Lúc xế chiều máy bay tới thành phố Tinh Không.
“Anh Chấn Diệp.” Lục Sênh Hạ vui vẻ vẫy tay với cậu ta.
Đỗ Chấn Diệp xoa đầu cô ấy đầy cưng chiều: “Lại cao thêm rồi.”
“Người ta còn đang phát triển mà.” Cô ấy làm mặt quỷ.
“Cậu, đợi sang năm cô út đến nước An Kỳ, hai người có thể mỗi ngày ở bên nhau. Cậu trăm ngàn lần không được bắt nạt cô đâu đấy… Cô là người được cưng chiều nhất nhà chúng cháu.” Hứa Kiến Quân nghiêm túc nói.
Kiến Dao ở bên cạnh gật đầu nói: “Đúng vậy, người nào muốn bắt nạt cô út, sẽ bị bố mẹ cháu đá ra khỏi hệ ngân hà.”
Đỗ Chấn Diệp cười: “Các cháu yên tâm, cậu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, nhất định sẽ không bắt nạt cô ấy.”
Đôi mắt đen tuyền của Hứa Kiến Quân khẽ chớp, tiếp tục nói: “Cậu út và mợ cháu cũng sẽ tới nước An Kỳ, cậu út muốn tới trường y Harvard đào tạo chuyên sâu, vốn định đi vào năm nay, nhưng mợ út sắp sinh em bé, phải đợi mợ ấy sinh cục cưng xong, mới có thể cùng qua đó.”
Cậu bé nói xong, lộ ra chút tiếc nuối: “Đáng tiếc, cục cưng nhỏ sinh ra xong thì tới nước An Kỳ, không thể chơi cùng bọn con.”
Hoa Hiền Phương ôm vai cậu bé: “Không sao, có rảnh chúng ta sẽ tới nước An Kỳ thăm bọn họ, con có thể trở về thăm các bạn nhỏ lúc trước.”
Đi tới nhà họ Đỗ, bà cụ Đỗ tự mình ra cửa nghênh đón, lần trước bởi vì chuyện của Đỗ Di Nhiên, mọi người có chút không thoải mái, bà ta muốn nhân cơ hội lần này loại bỏ khúc mắc.
“Cháu trai, chuyện của Di Nhiên, khiến cháu chịu ấm ức rồi.”
Lục Kiến Nghi mỉm cười: “Đều là tiểu nhân làm loạn, cháu cũng không để ở trong lòng nữa.”
Hoa Hiền Phương phát hiện, trong đại sảnh có thêm một anh chàng đẹp trai, là trợ lý mới của bà cụ Đỗ, tên là Arnold, bây giờ rất được sủng ái, đường làm quan rộng mở.
Cô đã nhìn ra được, bà cụ Đỗ có chút có mới nới cũ.
Nhưng mà chủ yếu nhất vẫn là có tiền có quyền, tùy hứng!
Người suy sụp nhất trong nhà đương nhiên là Đỗ Di Nhiên.
Tiền mất tật mang.
Nghe nói cô ta còn mắc chứng u buồn sau tai nạn, vẫn luôn tiếp nhận chữa trị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.