*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tư Mã Ngọc Như xụi lơ trên mặt đất, lạnh lẽo cuốn sạch lấy cả người cô ta, khiến toàn thân cô ta run lẩy bẩy. Lúc này Lục Vinh Hàn đi từ bên ngoài vào. Cô ta vừa thấy lập tức xông tới ôm lấy chân ông ấy: “Vinh Hàn, anh cứu em với, em không muốn ngồi tù, em đã lớn tuổi như vậy, đi vào thì không đi ra được nữa. Một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, tốt xấu gì em cũng ở bên anh hơn nửa đời người, còn sinh cho anh hai đứa con, anh nhẫn tâm nhìn em chết trong nhà tù sao? Hơn nữa em phạm tội, sẽ ảnh hưởng tới bọn nhỏ, sau này trong hồ sơ của bọn nhỏ sẽ không sạch sẽ nữa.” Những lời cuối cùng nói tới trọng điểm. Lục Vinh Hàn thở dài: “Mẹ, chuyện này vẫn nên là trong nhà chúng ta tự xử lý đi. Tuy cô ta tội không thể tha thứ, nhưng Sênh Hạ và Ngọc Thanh vô tội, không thể bị cô ta liên lụy được.” Bà cụ Lục im lặng một lát, mới nói: “Cô ta không còn là người của nhà họ Lục, không thể vào Tĩnh Tâm Uyển, con tìm chỗ nhốt cô ta lại, đừng để cô ta lại bước ra một bước.” Tư Mã Ngọc Như gào khóc, sớm biết sẽ như vậy cô ta không tới đây. Nhưng mà chỉ cần không bị nhốt vào trong tù, cô ta vẫn còn cơ hội xoay mình. Lục Vinh Hàn là người mềm lòng, cô ta nhất định phải lợi dụng điểm này. Trong đại sảnh, Lục Kiến Nghi từ nước ngoài trở về. Bỏ hành lý xuống, anh tắm rửa xong, thì vội vàng ôm vợ vào phòng. Nhẫn nhịn nửa tháng, liên tục bắn ra sáu lần, cuối cùng mới đạt được thỏa mãn.
Hoa Hiền Phương ngổn ngang trong gió, trước mắt có một đám quạ đen bay qua. “Anh bá đạo như vậy thực sự tốt sao?” “Anh cảm thấy rất tốt, đối với người phụ nữ không có tính tự giác như em, phải bá đạo một chút.” Anh nhếch miệng, cười âm trầm. Hoa Hiền Phương hộc máu. Từng gặp người không phân rõ phải trái, nhưng chưa từng gặp người nào không phân rõ phải trái như vậy. Lúc này, Kiến Dao tới gõ cửa. “Bố, bố ở bên trong sao?” Lục Kiến Nghi vội vàng mặc quần áo, đi tới mở cửa. “Bảo bối, làm sao vậy?” “Bố, sao bố vừa về đã trốn ở trong phòng với mẹ, không chơi đùa với bọn con, người ta rất nhớ bố đó.” Kiến Dao dính anh nhất, chỉ cần mỗi lần anh về nhà, đều dính bên cạnh anh. Lục Kiến Nghi ôm lấy con gái, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con bé: “Được, bây giờ sẽ đi chơi với các con.” Hoa Hiền Phương cố ý gọi con gái lại. “Vừa rồi bố nói với mẹ, bố muốn chen ở phía trước các con, sau này bố đi công tác, mẹ phải đi theo bố, không thể ở nhà chăm sóc các con, các con nguyện ý không?” Đôi mắt đen tuyền của Kiến Dao khẽ đảo hai vòng, nở nụ cười đáng yêu: “Không sao, mẹ, mẹ cứ việc đi đi, con sẽ chăm sóc cả nhà.” Hoa Hiền Phương choáng váng, xem ra ở trong lòng bọn nhỏ cô là người có cũng được mà không có cũng không sao. Lục Kiến Nghi nở nụ cười: “Vợ, bây giờ em đã phát hiện ra, trong nhà này không có ai cần em hơn anh đâu.” Trong lòng Hoa Hiền Phương như có chục nghìn con ngựa lao nhanh, đang chạy như điên ra bốn phía. Lục Kiến Nghi dẫn theo đứa bé ra ngoài.
Lục Sênh Hạ thở dài, mẹ mình tham lam quá, kết quả suy tính cẩn thận đều bị đánh nát bấy. Trên thế giới này căn bản không hoàn toàn yêu không vụ lợi, nhất là đàn ông đối với phụ nữ. Một người đàn ông không có khả năng sủng ái một người phụ nữ vô hạn. Một khi khiêu chiến điểm mấu chốt của ông ấy, khiến ông ấy thất vọng, tình yêu cũng sẽ chậm rãi biến mất. Bây giờ anh cả đối với chị dâu có thể nói là vô cùng sủng ái, ngoan ngoãn phục tùng. Nhưng chị dâu biết cách đắn đo có chừng mực, chưa bao giờ khiêu chiến điểm mấu chốt của anh. Chị ấy nói giữa vợ chồng ở chung thực ra là đang đánh cờ. Mỗi bên đều không thể quá yếu, phải duy trì một loại cân bằng kỳ diệu, hôn nhân mới có thể dài lâu. Theo ý cô ấy, chị dâu là một người vô cùng lợi hại. Chị ấy hiểu được tùy theo tự nhiên không có trí tiến thủ là có triển vọng. Không tranh thì không tranh. Mẹ không hiểu được điểm này, trăm phương ngàn kế tính toán tường tận, cuối cùng hại mình. Chút thông minh nhỏ đó của bà ta so với trí tuệ của chị dâu, đúng là gặp sư phụ. Sau này cô ấy đến nhà họ Đỗ, chắc chắn sẽ gặp không ít hung hiểm, phải học tập chị dâu một chút, đánh Thái Cực như thế nào mới được. Ngày hôm sau, Hoa Hiền Phương trở về nhà mẹ đẻ. Hiện giờ Hoa Phi học ở trường y thành phố Long Minh để lấy bằng thạc sĩ, bình thường còn thực tập ở bệnh viện, vô cùng bận rộn. Mỗi ngày Lâm Đại Dao đều nấu canh, bồi bổ cơ thể cho cậu ta. Nhìn thấy Hoa Hiền Phương, mẹ Hoa mỉm cười: “Hiền Phương, nói cho con một tin tức tốt, Đại Dao có thai.” “Thật ạ? Con sắp làm cô rồi.” Hoa Hiền Phương vô cùng vui sướng, đến phòng bếp tìm Lâm Đại Dao. “Chuyện nấu canh giao cho người giúp việc làm, bây giờ em phải bảo vệ cơ thể thật tốt, phụ nữ mang thai ba tháng đầu quan trọng nhất.” “Em không yếu ớt như vậy, Hoa Phi thích uống canh do em nấu.” Lâm Đại Dao cười. Hoa Hiền Phương cười hì hì: “Hoa Phi nhà chúng ta rất may mắn, cưới được người vợ tốt như vậy.” Lâm Đại Dao trợn to mắt, giống như nghĩ tới chuyện gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Chị, phụ nữ mang thai, có phải đàn ông cảm thấy cô đơn hay không?” Hoa Hiền Phương bị sặc, quay đầu nhìn cô ấy: “Có phải gần đây bên cạnh Hoa Phi lại có rất nhiều phụ nữ, khiến em lo lắng hay không?” “Không phải, em chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Lâm Đại Dao cúi đầu, lẩm bẩm. Hoa Hiền Phương hiểu rõ lo lắng của cô ấy, chồng quá đẹp trai, quá ưu tú, luôn khiến vợ có cảm giác không an toàn. Nếu không phải Lục Kiến Nghi có bệnh không tiện nói ra, cô cũng sẽ lo lắng như vậy. “Hoa Phi nhà chúng ta chính là Liễu Hạ Huệ chuyển thế, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, em hoàn toàn không cần lo lắng.” Cô ôm lấy vai Lâm Đại Dao: “Phụ nữ mang thai ba tháng đầu, trăm ngàn lần phải cẩn thận. Qua thời gian nguy hiểm xong, dựa theo tình hình của cơ thể, thì có thể ở cùng nhau, chị và anh rể em một tuần một lần. Hai bọn em học y, chắc chắn hiểu nhiều hơn chị.””
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]