Gân xanh trên trán bà cụ Đỗ nổi lên. “Mặc dù Di Nhiên có chỗ không đúng, thế nhưng loại chuyện này, một bàn tay không thể vỗ vang thành tiếng.” “Bà Đỗ, người cùng cô ta vỗ vang thành tiếng cũng không phải chồng cháu.” Hoa Hiền Phương nói xong, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, trong mắt lóe lên ánh sáng. “Tối hôm đó sau khi chồng cháu rời khỏi nhà kính trồng hoa thì đi thẳng đến thác nước, từ trong kính viễn vọng ngắm sao, cháu đã nhìn thấy anh ấy rời đi.” Lúc này cô mới nhớ đến tối hôm đó ở bên cạnh thác nước, cô nhìn thấy quỷ nước. Nếu như cô đoán không sai, quỷ nước kia chính là Lục Kiến Nghi. Bà cụ Đỗ đương nhiên sẽ không tin cô. “Cháu là vợ của cậu ta, đương nhiên sẽ hướng về phía cậu ta, lời của cháu không thể làm chứng.” Hoa Hiền Phương lấy điện thoại di động ra. “Kính viễn vọng kia rất tân tiến, có giao diện điện thoại di động, có thể kết nối với điện thoại chụp ảnh, cháu có chụp mấy bức.” Cô lật album ảnh ra, đưa cho bà cụ Đỗ xem. Bà cụ Đỗ cẩn thận nhìn qua. “Mặc dù đúng là có một người ở nơi đó, nhưng ánh sáng quá mờ, không thấy rõ mặt, sao có thể chứng minh đó là Kiến Nghi chứ, nói không chừng chỉ là một người ngoài mà thôi.” “Từ thác nước đến biệt thự đều thuộc về địa bàn của nhà họ Đỗ, sao lại có người ngoài được chứ. Tuy gương mặt của người trong bức ảnh rất mơ hồ, nhưng thời gian mà người đàn ông này xuất hiện cùng với thời gian mà chồng cháu nói rất khớp, điều này có thể lập thành một bằng chứng.” Hoa Hiền Phương không chút hoang mang nói. “Thế nhưng rõ ràng camera giám sát đã ghi lại cậu ta quay về, người làm trong nhà cũng nhìn thấy, đây chính là có cả nhân chứng và vật chứng.” “Hình ảnh giám sát cũng không rõ, người hầu chỉ nhìn thấy sườn mặt mà thôi, tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong bóng đêm, lấy kỹ thuật khoa học hiện tại mà nói, giả mạo một người cũng không phải là chuyện khó khăn gì, sở dĩ đối phương muốn cắt đứt mạch điện cũng là đề phòng bị nhìn ra sơ hở, bà Đỗ thông minh như thế, hẳn có thể nghĩ ra được.” Hoa Hiền Phương nhắc nhở. Bà cụ Đỗ quả thật đã nghĩ đến chuyện này, thế nhưng cháu gái lấy ra phần giám định bố con kia lại khiến bà ta thay đổi cách nhìn. Bà cụ Lục nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói. “Em Đỗ, Kiến Nghi là người đã có gia đình, cháu gái của bà để tâm tư lên người thằng bé sẽ không có kết quả gì đâu, bể khổ vô biên, quay đầu lại là bờ, trên đời này có nhiều đàn ông như thế, tìm một người tốt để gả, đừng để chấp niệm hủy hoại hạnh phúc cả đời.” Ý tứ trong này đã rất rõ ràng rồi. Cho dù đứa bé này có phải là của Lục Kiến Nghi hay không, nhà họ Lục đều không có khả năng cho Đỗ Di Nhiên một công bằng, nhiều nhất cũng chỉ xem như con riêng nuôi dưỡng bên ngoài, Hoa Hiền Phương sinh ra ba đứa cháu đích tôn, bọn họ đâu quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng Đỗ Di Nhiên. Bà ta hậm hực rời đi. Trở lại khách sạn, bà ta gọi Đỗ Di Nhiên đến. “Cháu muốn lên thượng vị là chuyện không thể nào, đứa nhỏ này sinh ra cũng chỉ có thể làm con riêng mà thôi, cháu đã nghĩ thông suốt chưa.” Đỗ Di Nhiên còn đang đắm chìm trong hạnh phúc. “Bà nội, hôm qua cháu còn gặp Kiến Nghi đấy, anh ấy lại muốn cháu, anh ấy nói chỉ cần không có Hoa Hiền Phương, anh ấy sẽ lập tức cưới cháu.” Bà cụ Đỗ chấn động. “Cháu chắc chắn đó là Lục Kiến Nghi?” “Đương nhiên là anh ấy rồi, cháu chắc chắn một trăm phần trăm, anh ấy nói với cháu, cho dù anh ấy có nói gì cũng không phải thật lòng, anh ấy chỉ muốn lừa Hoa Hiền Phương thôi.” Đỗ Di Nhiên nói rất chắc chắn, hiện tại cô ta chỉ cần nghĩ cách diệt trừ Hoa Hiền Phương thôi. Sắc mặt bà cụ Đỗ âm trầm, thằng nhóc Lục Kiến Nghi này rốt cuộc muốn làm gì, sao bà ta lại không nhìn thấu nổi? Trong nhà họ Lục. Lục Kiến Nghi ngồi trên sofa nhìn bức ảnh trong điện thoại của Hoa Hiền Phương. “Bà xã, em chụp lại anh như thế, quả nhiên là cô vợ hiền của anh.” “Lúc đấy em giật mình kêu lên, cho là mình nhìn thấy được sự kiện linh dị, em thật đúng là không nghĩ đến đó lại là anh, còn cho rằng đó là quỷ nước đấy.” Hoa Hiền Phương trêu chọc cười một tiếng. Lục Kiến Nghi vươn tay xoa đầu cô. “Hừ, quỷ nước có đẹp trai như anh không?” Cô lắc đầu nguầy nguậy. “Không đẹp trai bằng anh, chẳng qua trời tối, em đâu nhìn thấy rõ.” “Hiện tại chắc hẳn em có thể hoàn toàn tin tưởng anh rồi chứ?” Lục Kiến Nghi ôm cô vào trong ngực. Cô lè lưỡi: “Vốn dĩ em đâu có nghi ngờ anh, chẳng qua người bố trí liên hoàn kế này, thật đúng là không đơn giản đâu, chắc hẳn là sớm có dự mưu, đợi đến thời cơ mà thôi.” “Tên khốn đó không trốn được đâu, sớm muộn gì cũng sẽ bị anh đào ra thôi.” Trong mắt Lục Kiến Nghi lóe lên sát khí, dám dội nước bẩn lên đầu anh, anh muốn lôi kẻ đó ra ướp trong hầm phân. Hoa Hiền Phương uống một ngụm nước trái cây, dùng giọng điệu trêu chọc nói. “Nếu như thật sự có người giả mạo anh, vậy chúng ta phải cẩn thận hơn, gã ta có thể giả mạo anh lừa Đỗ Di Nhiên thì cũng có thể đi lừa người khác, anh nói xem đây có phải là thuật dịch dung trong truyền thuyết không?” Lục Kiến Nghi bật cười một tiếng. “Trái lại anh nghĩ đến một thứ, chẳng qua với kỹ thuật hiện tại còn chưa đạt được trình độ lấy giả làm thật.” “Thứ gì?” Hoa Hiền Phương vội hỏi. “Mặt nạ mô phỏng chân thật.” Lục Kiến Nghi trầm thấp nói. “Mặt nạ mô phỏng chân thật có thể dùng như thật, có thể dùng trong nhận diện khuôn mặt, chẳng qua trước mặt người sống rất dễ lộ ra sơ hở, gặp ánh sáng là lộ.” Ánh mắt Hoa Hiền Phương sáng lên. “Vì thế đối phương mới phải cắt đứt nguồn điện, trong bóng tối sẽ không nhìn ra sơ hở gì.” Là một người am hiểu kỹ thuật, chút thủ đoạn nhỏ này sao có thể qua mắt Lục Kiến Nghi. truyện đam mỹ “Trong biệt thự chắc hẳn có người cấu kết với bên ngoài, anh đang để Hùng Văn âm thầm điều tra.” Lục Kiến Nghi lên tiếng, nói về kỹ thuật, ai có thể vượt qua được anh chứ, chỉ là đối phó với đám tôm tép nhãi nhép, cơ bản không cần dùng. Hoa Hiền Phương vỗ vai anh. “Ông xã, đã đến lúc thể hiện ra kỹ thuật thật sự của mình, để những tên múa rìu qua mắt thợ kia ngước mắt mà nhìn, ai mới là ông tổ của khoa kỹ.” Mấy ngày nay, mỗi ngày Đỗ Di Nhiên đều giống như ngâm mình trong hũ mật. Buổi tối cô ta lại đến căn biệt thự bí mật ở vùng ngoại ô. “Ông xã, sao nơi này chỉ có một ngọn nến không có đèn vậy.” Ngay cả xưng hô cô ta cũng đổi, dáng vẻ chính chủ. Người đàn ông vuốt ve phần bụng hơi nhô lên của cô ta. “Chúng ta đang ăn vụng, tối như bưng chơi mới vui.” “Người ta còn lâu mới cần ăn vụng, người ta muốn quang minh chính đại ở bên anh.” Cô ta dùng giọng điệu nũng nịu nói. Tay của người đàn ông không chút khách khí lần vào trong quần áo cô ta. “Loại chuyện này không vội được, em phải kiên nhẫn một chút.” Cô ta chủ động cởi dây lưng trên áo. “Người ta là phụ nữ mang thai đấy, mang thai con của anh, anh phải nhẹ chút.” “Anh biết.” Người đàn ông cười tà ác. Cô ả này rất dâm đãng, lũ lụt nhiều, chơi rất thú vị, chẳng qua anh ta đúng là không nghĩ đến, mới chơi một lần đã khiến cô ta lớn bụng. Để cô ta sinh đứa nhỏ của anh ta, đến khi đó anh ta có thể thừa kế gia tài vạn kim của nhà họ Đỗ. Đỗ Di Nhiên vô cùng phối hợp với anh ta, sợ anh ta không vừa lòng. “Ông xã, em và Hoa Hiền Phương, anh thích ai hơn?” “Đương nhiên là em rồi.” “
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]