Hoa Hiền Phương thở dài một hơi. “Haizz, trong đời người có tám nỗi khổ, sinh lão bệnh tử, yêu thương phải chia lìa, oán hận lâu dài, cầu mà không được, bị mê lạc bởi những điều thấy được, cậu cả nhà họ Lục anh chính là giấc mộng của những thiên kim tiểu thư đó, là người bạn đời lý tưởng nhất của bọn họ.” Cô mím môi nói. “Em nghe nói phụ nữ yêu anh, sau cùng không phải nổi điên thì cũng là bệnh đến trầm cảm, anh thật đúng là hồng nhan họa thủy, sát thủ phụ nữ.” Lục Kiến Nghi vươn tay ra ôm eo cô. “Bây giờ không phải em rất hạnh phúc ư?” “Em khác, em là vợ anh, em đang nói đến những người phụ nữ bị anh ngó lơ kia.” Cô làm một mặt quỷ. “Nhiều khi em luôn nghĩ, nếu như em không về nước, cùng Hứa Nhã Thanh sống ở nước An Kỳ, bây giờ chắc hẳn anh cũng đã cưới một người vợ, trôi qua một loại cuộc sống hạnh phúc khác.” Lục Kiến Nghi nhíu mày, những lời này anh rất không thích nghe. Nếu như cô không trở lại, anh sẽ chỉ lủi thủi một mình, cô đơn đến già. “Cả đời này anh chỉ cưới một người phụ nữ.” Giọng điệu của anh rất kiên định, vững như bàn thạch. Cô nhún vai đáp: “Đừng nói chắc như đinh đóng cột vậy, trên thế giới này có nhiều người phụ nữ như thế, luôn có một người thay thế được em.” Cô rất rõ ràng, tình cảm của một người cũng không phải là bền chắc không đổi, thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất để chữa trị những thương tổn, cũng là sứ giả hủy diệt. Lục Kiến Nghi giống như có chút tức giận, cắn mạnh môi dưới của cô một cái, người phụ nữ vô tâm này, vĩnh viễn không hiểu được lòng anh. “Dung lượng của não bộ em nhất định chỉ có một GB, sao có thể hiểu được anh chứ?” Cô lè lưỡi đáp. “Đúng thế, em chỉ có một GB, anh có một trăm T, cho nên đối với em mà nói, anh chính là một câu đó thiên cổ, làm sao cũng không hiểu được.” Khóe môi anh nhếch lên một độ cong tà tứ. “Xem ra chúng ta phải thâm nhập tìm hiểu sâu mới có thể làm cho bộ não bé bằng hạt gạo của em thông suốt.” Cô hờn dỗi liếc thoáng qua anh, cố gắng ưỡn bụng lên. “Dáng vẻ của em như thế này, anh cũng có thể t*ng trùng lên não à?” Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, hai tay ôm phần bụng nhô cao của cô. “Sao anh lại cảm thấy dáng vẻ này của em càng thêm mê người hơn nhỉ.” “Thật đúng là cầm thú, ngay cả phụ nữ có thai cũng không buông tha.” Cô đánh xuống vai anh. Anh bế bổng cô lên. “Bà xã, đã nói một tuần một lần.” Cô có chút không thể làm gì khác. “Nhẹ một chút, cẩn thận đứa nhỏ.” “Anh biết mà.” Anh cẩn thận đặt cô xuống, cúi đầu hôn lên môi cô.. Sáng hôm sau, Hoa Hiền Phương hẹn Kiều An ăn sáng. Kiều An ăn một miếng bánh ngọt, chẹp miệng một cái. “Thật đúng là không nghĩ đến Đỗ Di Nhiên lại tự bỏ thuốc hại mình, đây đúng là liều mạng.” Hoa Hiền Phương uống một ngụm sữa, giọng điệu hờ hững. “Sao cô ta có thể tự bỏ thuốc mình được, chẳng qua là bị người ta giật dây, muốn hãm hại tôi mà thôi.” Kiều An cau mày. “Ý của cô là người bỏ thuốc cô ta vẫn là Tư Mã Ngọc Như?” Hoa Hiền Phương nhếch môi nở nụ cười ý tứ sâu xa. “Trên thế giới này, giấy vĩnh viễn không thể nào gói được lửa, nếu như muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm.” Kiều An cúi đầu nhấp một ngụm trà, giấu tất cả biểu cảm phía sau chén trà. “Một lúc nữa cô sẽ về à?” Cô ta cố gắng đổi đề tài, nhưng Hoa Hiền Phương cũng không dự định kết thúc chuyện này. “Thật ra tôi biết là ai bỏ phấn hoa hồng.” Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng lại khiến cho Kiều An chấn động. Cô ta nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng duy trì bình tĩnh. “Ai… Ai thế?” Hoa Hiền Phương che miệng lại, hạ thấp âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy. “Trời biết đất biết, cô tôi biết rõ.” Vẻ mặt Kiều An vặn vẹo. “Tôi không hiểu ý của cô là gì, sao tôi lại biết rõ chứ?” Hoa Hiền Phương cười nhạt một tiếng. “Không sao, tôi cũng không phải đến để tra án, tôi chỉ muốn nói, có rất nhiều chuyện không thể lừa được mắt tôi, trong mắt của tôi, chuyện này hoặc là do Tư Mã Ngọc Như âm thầm quấy rối, hoặc là Đỗ Di Nhiên vừa ăn cướp vừa la làng, đây là câu trả lời tốt nhất rồi.” Lời này đã cảnh cáo người nào đó đừng nghĩ châm lửa đến người cô, lại cho cô ta uống một viên thuốc an thần. Vẻ mặt Kiều An lóe lên sự khác thường, cô ta uống một ngụm trà, khóe môi nở một nụ cười có chút khoa trương. “Cô nói đúng, tôi ăn no rồi, nên thu dọn đồ chuẩn bị về nhà.” Hoa Hiền Phương cười một tiếng, không nói gì thêm nữa. … Đỗ Di Nhiên phiền muộn suốt cả một buổi tối, vốn dĩ cô ta muốn Hoa Hiền Phương phải mang tiếng oan, kết quả thông minh quá sẽ bị thông minh hại, tự bê đá đập vào chân mình, không thể làm gì khác. Kiều An vừa đi đến đại sảnh thì nhận được điện thoại của cô ta. Đi vào phòng cô ta, Kiều An tỏ ra vẻ tặc lưỡi. “Cô Đỗ, không ngờ đấy, cô thế mà đi nhầm đường chơi chiêu hiểm như thế, nhưng đáng tiếc lại không thành công.” Đỗ Di Nhiên thở hổn hển mắng. “Tôi bị Hoa Hiền Phương kia hãm hại, sao tôi có thể hạ độc mình chứ.” Kiều An thở dài. “Hiện tại cho dù cô có giải thích như thế nào thì cũng chẳng ai tin cô, nhất là chỗ Kiến Nghi, đoán chừng cô sẽ bị cho vào danh sách đen.” Đỗ Di Nhiên bĩu môi. “Tôi gọi cô đến đây chính là để cô giúp tôi nghĩ cách, làm cách nào mới có thể rửa sạch oan khuất cho tôi.” “Tìm ra hung thủ, chẳng phải sẽ rửa sạch được oan khuất cho cô ư?” Kiều An nhún vai nói. “Hung thủ chính là Hoa Hiền Phương, tất cả mọi chuyện này đều là do cô ta làm, cô ta quá hèn hạ, quá âm hiểm, quá xảo trá.” Đỗ Di Nhiên nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lột da, rút gân uống máu Hoa Hiền Phương. Kiều An xua tay nói. “Cô cũng đừng quên hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng cô đang hãm hại Hoa Hiền Phương, cho dù cô tìm được chứng cứ cũng sẽ bị người ta cho rằng là ngụy tạo, không ai tin, càng đừng nói đến Lục Kiến Nghi.” “Vậy tôi còn tìm hung thủ làm gì nữa?” Đỗ Di Nhiên phồng má, tức đến điên lên. “Thứ mà cô cần chính là một con dê thế tội, chuyển oan uổng này lên người cô ta.” Kiều An chậm rãi nói. Đỗ Di Nhiên hơi chấn động, nhanh chóng hiểu rõ ý của cô ta. “Đây chẳng phải là để cho Hoa Hiền Phương thoát tội.” Kiều An giang tay. “Nếu như cô không muốn thì cứ thử xem cô có năng lực định tội Hoa Hiền Phương không?” Lời này giống như một cái nắp chặn lại giận dữ của Đỗ Di Nhiên. Trong lòng cô ta vô cùng không cam lòng, nhưng lại chẳng có cách nào. “Cô cảm thấy tôi nên tìm ai làm dê thế tội?” “Vậy cô phải nghĩ xem, tìm ai mới khiến người ta tin tưởng nhất.” Kiều An nhắc nhở. Đỗ Di Nhiên hơi nheo mắt lại, ngoại trừ Tư Mã Ngọc Như, cô ta không nghĩ ra người thứ ba. Chỉ là Tư Mã Ngọc Như vẫn còn có tác dụng với cô ta, nếu như đổ oan cho cô ta, quan hệ đồng minh giữa bọn họ sẽ chấm dứt. “Được rồi, tôi phải suy nghĩ kỹ việc này đã.” Kiều An vỗ vai cô ta. “Bỏ xe giữ tướng mới là chính đạo.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]