Tôn Yến Tư mím môi, một hồi lâu không nói gì. Hoa Hiền Phương nhận ra được chắc chắn cô ta và Hoa Mộng Lan phải đang có một bí mật nào đó đang muốn che giấu không cho ai biết. Hoa Tuấn Anh hơi mất kiên nhẫn: “Tôn Yến Tư, để tôi nói cho cô biết tấm thẻ mà Hoa Mộng Lan đưa cho cô hồi đó là của mẹ tôi. Nếu cô không tin chúng tôi có thể dẫn cô đến kiểm tra hồ sơ ở ngân hàng. Nếu cô không thể thành thật giải thích mục đích sử dụng số tiền đó, chúng tôi sẽ báo công an kiện cô tội lừa đảo.” Tôn Yến Tư nhấp một ngụm rượu đỏ, nói thật khẽ: “Tôi không nói dối. Đúng là tôi có vay tiền của Hoa Mộng Lan, nhưng sau đó tôi đã trả lại tiền cho cô ta rồi. Nếu anh không tin thì đến tìm cô ta để hỏi xem.” “Đương nhiên là chúng tôi sẽ đi hỏi cô ta mà, không chỉ muốn hỏi mà còn muốn điều tra thêm về cô ta nữa, nếu như cô nói dối, tôi nhất định sẽ cho cô biết tay.” Hoa Tuấn Anh hơi tức giận nói. Bỗng dưng một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hoa Hiền Phương. “Yến Tư, nói như vậy là cô không trúng số sao. Ba tỷ này cô mở nhà hàng là do Hoa Mộng Lan cô mượn mà.” Khóe miệng Tôn Yến Tư giật giật. “Tôi… tôi có trúng xổ số, thế nhưng ba tỷ không đủ, vì thế cho nên tôi mới hỏi Hoa Mộng Lan để vay thêm ba tỷ nữa.” Hoa Hiền Phương dò xét cô ta: “Trong lúc đó đã xảy ra chuyện, trong khu trao thưởng đó có người đến giao đồ ăn cho một người phụ nữ ở khách sạn Hildon. Cô chắc chắn phải biết đúng không?” Nhắc đến đó thì dường như Tôn Yến Tư vô cùng sửng sốt, ngón tay cô ta run lẩy bẩy, đụng phải ly rượu bên cạnh. Rượu vang đỏ chảy ra và đổ vào áo khoác ngoài của cô ta. Cô ta vội vàng đứng dậy: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát.” Sau đó, cô ta thất tha thất thểu bỏ đi. Có lẽ cô ta một đi không bao giờ trở lại. Lưu Lộ Mai vào nhà vệ sinh thử xem sao thì phát hiện ra cô ta đã chạy trốn mất tiêu rồi. “Tôn Yến Tư đã bỏ trốn rồi. Nhất định trong chuyện này có điều gì đó mờ ám. Ba tỷ đó chắc chắn không phải do cô ta vay mượn hay đầu tư.” Hoa Tuấn Anh đập mạnh xuống bàn một cái: “Cô ta có mà trốn đằng trời. Chúng ta lập tức đến khách sạn tìm cô ta thôi.” Hoa Hiền Phương nhún vai: “Phỏng chừng lúc chúng ta đi thì cô ta đã trả phòng từ lâu rồi. Nhưng mà nhà hàng của cô ta ở Giang Thành, chúng ta có thể tìm thấy cô ta bất cứ lúc nào.” “Tôn Yến Tư, con khốn này tham lam ích kỷ, muốn làm giàu bằng cách dựa vào tiền của gia đình chúng ta, thậm chí cô ta lại còn muốn không muốn bỏ ra một xu, nằm mơ đi, đợi đến khi tóm được cô ta rồi anh nhất định sẽ bắt cô ta trả cả gốc lẫn lãi.” Hoa Tuấn Anh tức giận nói. Hoa Hiền Phương tinh ý nhận ra điểm bất thường của Tôn Yến Tư, xem ra cô đã đoán không sai, chuyện này đúng là có liên quan đến cô gái giao đồ ăn cho khách sạn Hildon. Cơm nước xong xuôi, cô đưa Hoa Tuấn Anh và Lưu Lộ Mai về nhà. Tôn Yến Tư đã về đến khách sạn, trong lúc cô ta đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc chuẩn bị trả phòng thì chuông điện thoại reo lên, là cuộc gọi đến của Hoa Mộng Lan. “Tôn Yến Tư, cô có muốn kiếm nhiều tiền không?” Tôn Yến Tư chấn động kịch liệt: “Hoa Mộng Lan, cô lại muốn làm gì nữa?” “Nếu cô làm theo lời tôi nói, chúng ta có thể nhận được ba mươi tỷ, đến lúc đó tôi và cô cưa đôi mỗi người một nửa.” Giọng Hoa Mộng Lan có chút kỳ quái. “Mười lăm tỷ ư?” Mắt Tôn Yến Tư sáng lên, ai mà không muốn kiếm nhiều tiền như vậy chứ? “Cô muốn tôi làm gì?” Hoa Mộng Lan đã nói chuyện cặn kẽ với cô ta qua điện thoại. Cô ta run rẩy kịch liệt: “Cô đây chẳng phải là muốn tôi hại Hoa Hiền Phương có phải không?” “Có người muốn mua bí mật, chúng ta sẽ bán cho cô ta. Còn về phần hậu quả, không liên quan đến chúng ta. Nào, cô có tình nguyện làm hay không đây? Cô tự mình suy nghĩ đi, số tiền này có thể lên đến ba mươi tỷ đó.” Hoa Mộng Lan nói. Tôn Yến Tư nuốt nước bọt một cách nặng nề: “Anh trai của cô và Hoa Hiền Phương đã tra khảo tôi về chuyện ba tỷ đó. Bọn họ đã nghi ngờ chúng ta rồi.” “Chuyện này liên quan đến sự trong sạch của Hoa Hiền Phương. Thân phận của cô ta bây giờ là gì, đệ nhất phu nhân thành phố Long Minh. Nếu chuyện của khách sạn bị phát tán ra ngoài, tôi dám chắc là cuộc hôn nhân của cô ta sẽ tan vỡ, danh tiếng của cô ta cũng sẽ bị hủy hoại. Nếu như chúng ta để cô ta biết cô đang nắm giữ bí mật nhỏ của cô ta, đương nhiên cô ta vì lợi ích của bản thân nhất định sẽ giết chết cô, với địa vị hiện giờ của cô ta muốn giết cô dễ như nghiền chết con kiến. Cho nên dù bất cứ giá nào cô cũng không được tiết lộ nửa lời nghe rõ chưa, dù có phải chết đi chăng nữa thì cũng không thể nói.” Hoa Mộng Lan cố tình hù dọa cô ta. Tôn Yến Tư rùng mình. Cũng may xương hàm của cô ta chặt nên cô ta cũng không dám nói gì. “Nếu như chúng ta tiết lộ chuyện này cho người khác biết, Hoa Hiền Phương đến tìm chúng ta tính sổ thì phải làm thế nào bây giờ?” “Cô yên tâm đi, người đó kín miệng như bưng và sẽ không bao giờ khai ra chúng ta đâu.” Buổi tối. Hoa Mộng Lan và Tôn Yến Tư đến biệt thự ở ngoại ô. Mộ Dung Cẩm Lý đang đợi họ ở bên trong. Chuyện của cô ta thì Hoa Mộng Lan đã biết từ lâu cho nên vẫn luôn bí mật theo dõi cô ta. Người phụ nữ này có thể khiến cho cô ta đạt được mục đích riêng của mình. Tất cả kẻ thù của Hoa Hiền Phương đều có thể trở thành đồng minh của cô ta. Tôn Yến Tư thương lượng với Hoa Mộng Lan muốn tăng giá. Sau khi lấy được ba mươi tỷ, cô ta sẽ giao lại cửa hàng cho bố mẹ và anh trai, một mình trốn sang nước ngoài nhập cư để tránh đêm dài lắm mộng. “Chúng ta có thể bán bí mật của Hoa Hiền Phương cho người có thể mua được, nhưng ba mươi tỷ là không đủ. Chúng ta cần phải lấy được sáu mươi tỷ cơ. Dù sao đây là chuyện nguy hiểm đến tính mạng cơ mà. Nếu Hoa Hiền Phương biết chúng ta làm điều đó thì cô ta nhất định sẽ giết chúng ta.” Mộ Dung Cẩm Lý cười lạnh: “Được thôi, miễn là bí mật của các người phải xứng đáng với cái giá sáu mươi tỷ.” Tôn Yến Tư và Hoa Mộng Lan quay sang liếc mắt nhau, nói: “Trước khi kết hôn với Lục Kiến Nghi, Hoa Hiền Phương đã bị làm nhục rồi.” “Hả?” Đôi mắt của Mộ Dung Cẩm Lý hơi sáng lên, dường như chuyện này đã khơi dậy cho cô ta một mối quan tâm rất lớn. Nếu chuyện này là thật, Hoa Hiền Phương sẽ rất thảm thương cho coi. Tôn Yến Tư kể tiếp: “Tối hôm đó, Hoa Hiền Phương đến khách sạn để giao đồ ăn nhưng bị khách cưỡng bức kéo vào phòng và nhốt suốt năm tiếng đồng hồ mới chịu thả ra. Lúc đi ra, đầu tóc cô ta bù xù, sợ là cô ta đã bị hại rất thảm, đến cả chân đi cũng không đứng vững, cứ bám chặt vào tường rồi loạng choạng bước từng bước ra lối vào thang máy.” Mộ Dung Cẩm Lý mỉm cười: “Không ngờ Hoa Hiền Phương lại có quá khứ đen tối như vậy, nhưng làm sao mà cô lại biết được?” “Tối hôm đó tôi là người nhận order. Sau khi cô ta đi, tôi mới biết mình đi nhầm số phòng nên chạy theo đuổi cô ta. Lúc tôi đang đứng ở hành lang thì tận mắt nhìn thấy cô ta bị kéo vào.” Tôn Yến Tư dừng lại, nuốt nước bọt ừng ực. “Lúc đó tôi rất sợ và không biết phải làm sao? Cô ta hình đang ở trong một căn phòng hạng tổng thống. Những người trong đó chắc là giàu có và quyền lực. Nếu tôi gọi cảnh sát thì rất có thể người đó sẽ tìm tôi tính sổ. Cho nên tôi chỉ có thể trốn trong hành lang chờ đợi mà thôi. Hoa Hiền Phương đã không ra ngoài suốt mấy tiếng đồng hồ. Tôi thực sự lo lắng rằng người đó sẽ giết cô ta mất. Sau đó tôi ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy đã là ba tiếng trôi qua rồi. Sau đó tôi ở bên ngoài thì nghe thấy tiếng cửa mở cót két. Khi nghe thấy tiếng động, tôi ngó ra xem thì thấy Hoa Hiền Phương chật vật bước ra khỏi đó, chân đi khập khiễng, trông rất thê thảm. Ai bảo cô ta lại có gương mặt xinh đẹp như vậy chứ.” Mộ Dung Cẩm Lý cười lạnh, nên giết chết cô ta thì mới phải, để cho cô ta không thể nào có cơ hội thông đồng với Hứa Nhã Thanh nữa. “Cô chỉ nói suông bằng miệng không có căn cứ gì hết, cô có chứng cứ gì không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]