Lục Kiến Nghi vòng tay qua vai đứa trẻ, ôm lấy cậu bé. Trong những cuộc tranh chấp giữa người lớn với nhau, cuối cùng người bị tổn thương vẫn là trẻ con vô tội. Anh vẫn còn nhớ rõ lúc còn nhỏ, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt đầy oán hận và đôi mắt rưng rưng đẫm nước mắt của mẹ mình, trong lòng anh đều cảm thấy chán nản không gì sánh được. Dù Lục Vinh Hàn rất yêu thương anh nhưng tình yêu ấy cũng không thể nào xóa sạch được bóng ma trong lòng anh. Cái nhà này không có Lục Vinh Hàn, không có Tư Mã Ngọc Như, có lẽ đó mới là cách thức tồn tại hài hòa nhất. “Cuối tuần này, cả nhà chúng ta ra ngoài du lịch nghỉ phép, bà nội cũng đi cùng chúng ta, em thấy sao?” “Vâng ạ, em thích nhất là được nghỉ phép.” Lục Sênh Hạ vung tay lên lắc lắc, vui vẻ đáp lời. Buối tối, Hoa Hiền Phương rót hai cốc sữa bò, hai người cùng nhau ngồi trước cửa sổ, từ từ thưởng thức. “Không biết hiện giờ bố như thế nào?” Cô cẩn thận thử hỏi dò. “Đừng nhắc đến người này nữa.” Lục Kiến Nghi buông một câu, sự thờ ơ trong giọng nói của anh tựa như người này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh vậy. “Biết sai biết sửa, không gì tốt hơn.” Hoa Hiền Phương vỗ vỗ vai anh: “Vì tình yêu tỏa sáng, cuồng nhiệt mà không tiếc thứ gì, đó chính là chuyện mà những chàng trai, cô gái trẻ tuổi làm khi mới biết yêu. Bố đã qua cái tuổi này từ lâu, ông ấy sẽ hối hận nhanh thôi.” “Muộn rồi.” Lục Kiến Nghi trả lời không hề do dự. Con người nên chịu trách nhiệm với quyết định mà mình đã đưa ra. Anh cũng từng đưa ra quyết định sai lầm, trong lúc kích động đã chính tay giết chết giọt máu ruột thịt của mình. Hoa Hiền Phương rời đi và sự ra đời của Hứa Kiến Quân chính là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất đối với anh. Anh chấp nhận. Anh đáng đời. Cả đời này anh sẽ không tha thứ cho quyết định sai lầm này của bản thân, cũng không thể nào cứu vãn được nữa. Hoa Hiền Phương uống một ngụm sữa, thấp giọng nói: “Bố có lỗi với mẹ nhưng không hề có lỗi với anh, ông ấy vẫn làm tròn trách nhiệm của một người bố.” Nghe cô nói như vậy, dường như anh càng tức giận hơn: “Cô ngốc này, em nghe kỹ cho anh, người đàn ông đó không còn chút quan hệ nào với anh nữa, ông ấy không còn là bố của anh nữa, anh cũng không còn là con trai của ông ấy nữa, hai người đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.” Hoa Hiền Phương âm thầm hít sâu. Cô tin, Lục Kiến Nghi quyết định dứt khoát như vậy không phải chỉ vì chuyện này mà còn do oán hận tích tụ bao nhiêu năm trong lòng anh đã hoàn toàn bộc phát. Nếu muốn thuyết phục anh, chấp nhận bố của mình một lần nữa, chỉ sợ còn khó hơn lên trời. Trong một cuộc hôn nhân chỉ nên có hai người, ba người quá chật chội. Cô không thể cảm nhận được sự đau khổ của Lục Kiến Nghi khi phải sống trong hoàn cảnh gia đình như vậy. Dù gia đình của cô không hề giàu có nhưng bố mẹ yêu thương nhau, bốn người nhà họ sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc. “Được rồi, đừng nhắc tới chuyện của bố nữa, tuần sau chính là lễ cưới của Phi và Đại Dao rồi, còn rất nhiều chuyện phải làm đấy.” Lục Kiến Nghi choàng tay qua vai cô: “Tiêu tốn thời gian, tinh thần vào người nhà mới đúng, không cần lãng phí tâm tư đối với những người đã không còn là người nhà nữa.” Cô nặn ra một nụ cười quái dị, không nói thêm gì nữa. Hôm sau, cô trở về nhà mẹ đẻ. Bố mẹ cô cũng đang quan tâm tới chuyện của ông thông gia. “Hiền Phương, ông bà thông gia thật sự đã ly hôn rồi sao?” Hoa Hiền Phương nhún vai trả lời: “Đối với mẹ, có lẽ ly hôn cũng được coi như một loại giải thoát.” Lâm Đại Dao bĩu mỗi, khuôn mạt mang theo vẻ giễu cợt. “Em thật sự còn không thể ngờ được, cô xấu ma chê quỷ hờn, vậy mà lại có sức hút lớn như thế, có thể khiến cho chú bỏ vợ bỏ con.” “Là hồ ly thì sớm muộn cũng sẽ lòi đuôi ra thôi, ngày mà bố chồng chị cảm thấy hối hận vẫn còn ở phía sau kìa.” Hoa Hiền Phương ăn một miếng dâu tây, thờ ơ đáp lời. Bố Hoa uống một ngụm trà, trầm giọng nói: “Cũng may, hiện giờ gia nghiệp đã thuận lợi giao vào tay Kiến Nghi, Tư Mã Ngọc Như có gây sự thế nào nữa cũng vô dụng. Con và Kiến Nghi phải giữ chặt gia nghiệp trong tay, đừng để người có ý đồ lợi dụng sơ hở.” “Bố yên tâm đi, nếu có người dám đào góc tường nhà con, con sẽ khiến cô ta phải biến mất trên trái đất này.” Thời đại này, phụ nữ không tàn nhẫn thì địa vị sẽ không vững. Im lặng một hồi, bố Hoa lại nói tiếp: “Hôm qua, Thạch đã tới đây thăm bố mẹ. Bố mẹ đã nhìn đứa nhỏ này trưởng thành từ khi còn bé xíu, không ngờ lại là con trai út nhà họ Tần, trải qua bao nhiêu biến cố như vậy, chỉ có thể nói là hai con không có duyên phận, ông trời bắt buộc phải tách hai đứa ra.” Hoa Hiền Phương hiểu ý của bố mình, ông ấy lo lắng mình và anh Thạch vẫn còn vương vấn nhau. “Bố, giờ con chỉ xem anh Thạch như người thân, không có tình cảm nào khác, anh Thạch cũng vậy. Chúng con đều là người có thân phận, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì gây tổn hại tới lợi ích của gia đình.” Bố Hoa khẽ vuốt cằm: “Như vậy thì bố yên tâm rồi.” Mẹ Hoa chớp mắt, hình như đã nghĩ tới chuyện gì nên lên tiếng hỏi: “Người phụ nữ tên Kiều An kia vẫn còn dây dưa với Kiến Nghi à?” “Loại phụ nữ như vậy không cần để trong lòng, cô ta không gây nổi sóng to gió lớn gì đâu.” Hoa Hiền Phương bình thản đáp lại. Nhưng mẹ Hoa không nghĩ như vậy: “Con không thể quá lơ là, không phải Tư Mã Ngọc Như cũng là một người phụ nữ xấu ma chê quỷ hờn sao, kết quả thì sao, cô ta đã làm cho nhà họ Lục long trời lở đất.” Hoa Hiền Phương nghẹn lại: “Mẹ, Kiến Nghi không phải người làm việc theo tình cảm.” “Cứ đề phòng thêm chút không sai đâu.” Mẹ Hoa dặn dò. “Mẹ, mẹ đừng lo, trong lòng con có tính toán.” Hoa Hiền Phương ôm lấy vai của mẹ mình. Bên kia thành phố Long Minh, Kiều An thật sự có chút muốn rục rịch ngóc đầu. Theo cô ta thấy, Tư Mã Ngọc Như thất bại vì không có con trai. Cô ta thì khác, cô ta có hai đứa con trai, còn nhiều hơn Hoa Hiền Phương một đứa. Nhưng nếu con trai của Hoa Hiền Phương không may chết yểu, vậy chẳng phải con trai cô ta chính là con trưởng, kế thừa gia nghiệp chỉ là chuyện ngày một ngày hai sao. Vừa nhìn, Finn đã có thể nhìn thấu ý đồ của cô ta, anh ta cười chế nhạo: “Tôi khuyên cô thành thật một chút, đừng ảo tưởng vô nghĩa. Ngay cả Tư Mã Ngọc Như còn không thể đấu lại cô chủ, nói gì đến cô.” Kiều An bĩu mỗi: “Tư Mã Ngọc Như không có con trai, đương nhiên không thể đấu lại.” Finn lắc lắc ngón tay: “Tin tức của cô tắc nghẽn quá rồi, cô ta có con trai, cô ta đã lén sinh nó ở nước ngoài để có thể tranh đoạt gia nghiệp với sếp. Nhưng đáng tiếc, có lẽ đứa bé này vĩnh viễn cũng không có cơ hội nhận tổ quy tông.” Hoa Hiền Phương cố ý tung tin này ra, các tay săn ảnh có khứu giác nhạy bén kia chắc chắn sẽ âm thầm đào bới, có lẽ chuyện đứa con riêng của Tư Mã Ngọc Như sẽ bị phơi bày ra trước ánh sáng. Dù Lục Kiến Nghi đã thừa kế gia nghiệp nhưng cô vẫn muốn moi đứa bé này ra, chấm dứt mối lo sau này. Kiều An vô cùng bất ngờ. Đây quả là một tin sốt dẻo. Cô ta đã nói rồi, Tư Mã Ngọc Như trăm phương nghìn kế rốt cuộc là vì cái gì? Thì ra là cô ta đã lén đẻ một đứa con trai, muốn giúp nó tranh đoạt gia nghiệp. “Con trai của Tư Mã Ngọc Như là đối thủ cạnh tranh với Kiến Nghi, đương nhiên Kiến Nghi không thể tha cho nó. Nhưng con trai của tôi là ruột thịt của anh ấy, anh ấy sẽ không trơ mắt nhìn con mình lưu lạc bên ngoài mà không làm gì.” “Nhà họ Lục từ trước tới nay không hề quan tâm tới con riêng. Hơn nữa, tôi nghe nói, cô chủ đang chuẩn bị thay đổi gia quy, hủy bỏ chế độ lấy vợ lẽ của nhà họ Lục. Tình nhân không thể vào cửa, con cái không được nhận tổ quy tông, cả đời chỉ có thể làm con riêng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]