Nhìn thấy ở trong rừng núi cách đó không xa có một cây dâu tằm dại Hoa Hiền Phương đứng dậy, đi giày: “Ở đằng kia có cây dâu, còn có rất nhiều dâu. Em đi hái một ít về.” “Anh đi cùng em.” Tần Như Thông đứng lên đi theo. Đi tới trước cây dâu tằm, Hoa Hiền Phương hái một quả dâu, cho vào miệng nếm thử: “Vị chua chua ngọt ngọt, rất ngon, Kiến Quân chưa ăn dâu tằm bao giờ, em mang về cho thằng bé nếm thử.” Cô mỉm cười, đưa tay ra hái, hoàn toàn không để ý đến nguy hiểm đang ẩn mình trong đám lá rậm rạp. Một con rắn độc cuộn mình trong đống lá, luôn sẵn sàng tung đòn tấn công. Ngay khi cô vừa đưa tay ra, Tần Như Thông đã kịp thời phát hiện, ngăn cô lại: “Cẩn thận!” Con rắn độc dường như bị kích thích trước hành động của anh ta, nhảy lên khỏi cành cây, cắn vào cánh tay anh ta rồi chui vào bụi cỏ để trốn thoát. Một ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua không khí như tia chớp, ngăn nó lại tại vị trí cách đó vài mét. Nó quằn quại vài lần sau đó không động đậy nữa. Hoa Hiền Phương quay đầu lại, nhìn thấy Lục Kiến Nghi vội vàng chạy tới. Kỹ năng của anh rất nhanh và chính xác, con rắn độc đã bị giết chỉ bởi một đòn của anh. “Vợ ngốc, em có bị rắn cắn không?” Anh lo lắng hỏi. “Không, anh ấy bị cắn rồi, anh mau xem giúp anh ấy đi.” Hoa Hiền Phương nhìn vết răng in trên cánh tay của Tần Như Thông. Đúng lúc này, nhiều con rắn độc khác lao tới từ mọi hướng. Lục Kiến Nghi đứng trước mặt Hoa Hiền Phương, bảo vệ cô, nhanh chóng rút dao găm của mình trên thân con rắn đã chết kia, chém những con rắn độc muốn tấn công họ. “Sao đột nhiên lại có nhiều rắn xuất hiện ở đây vậy?” Hoa Hiền Phương kinh hãi. “Tần Như Thông, đây là rắn cạp nong, rất độc, anh mau đưa Hoa Hiền Phương đi đi.” Lục Kiến Nghi to tiếng nói, sau đó chặt một cành cây lớn, đuổi rắn độc trên mặt đất, cho bọn họ một cơ hội để trốn thoát. Tần Như Thông mặc kệ cánh tay bị đau, nắm tay Hoa Hiền Phương, cùng cô chạy ra khỏi khu rừng. “Lục Kiến Nghi, anh phải cẩn thận đấy.” Hoa Hiền Phương lo lắng, nhưng cô biết nếu ở lại đây sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho Lục Kiến Nghi mà thôi, hơn nữa Tần Như Thông đã bị rắn cắn rồi, cô phải nhanh chóng thông báo cho đội y tế gửi huyết thanh đến. Một con rắn độc há miệng to, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn lao về phía Lục Kiến Nghi, anh dùng cành cây trên tay mình làm vật che chắn, dùng sức ném nó đi. Con rắn độc đâm vào thân cây xoắn người lại, vặn vẹo một chút rồi không di chuyển nữa. Vệ sĩ ở bên con suối nghe thấy động, vội vàng chạy đến, cùng anh xua con rắn độc trên mặt đất. Những con rắn này rất hung dữ, nếu không diệt sạch tất cả bọn chúng, chúng sẽ không để cho bọn họ rời đi một cách an toàn. Hoa Hiền Phương và Tần Như Thông thuận lợi chạy về phía con suối. Hoa Hiền Phương run rẩy gọi đội y tế. Trước khi họ đến, trước hết phải xử lý để giảm bớt độc tố cho Tần Như Thông. Khi cởi áo sơ mi của Tần Như Thông ra, vết bớt đỏ hình trái tim trên lưng anh ta đã bị Hoa Hiền Phương nhìn thấy rất rõ ràng. Cả người cô như bị co giật, đôi mắt mở còn to hơn chuông đồng, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào vết bớt. Trên lưng Tần Như Thông không hề có vết bớt, hôm đó cô ở bãi biển, có thể thấy rõ trên lưng anh ta chỉ có vài vết sẹo. Còn người ở trước mặt, lưng rất nhẵn nhụi, không hề có vết sẹo, chỉ có một vết bớt đỏ, giống hệt như Thời Thạch. Trong đầu cô cứ như có một quả bom nguyên tử phát nổ vậy, khiến cô cảm thấy choáng váng, đầu óc không tỉnh táo, mắt như mờ đi, dây thần kinh co quắp lại. Hoa Phi xé một mảnh vải trên áo phông, buộc cánh tay của Tần Như Thông lại để ngăn chất độc lan ra. Lâm Đại Dao ở bên cạnh, dùng lửa và rượu để khử trùng con dao găm, rồi đưa nó cho cậu ta. Cậu ta dùng dao găm cắt một cái miệng nhỏ hình chữ thập trên cánh tay của Tần Như Thông để máu độc chảy ra ngoài. “Cậu ơi, có đau không?” Hứa Kiến Quân mím cái miệng nhỏ nhắn, định thổi vào người anh ta, nhưng lại bị Lâm Đại Dao kéo sang một bên: “Tránh xa cậu ra một chút. Máu đen rất độc, tuyệt đối đừng động vào anh ấy.” Hoa Phi dùng nước tinh khiết rửa sạch vết thương: “Rắn cạp nong là loại có độc thần kinh, nọc độc sẽ tác động lên hệ thần kinh, sau khi cắn, vết thương sẽ khiến người ta tê dại và mất đi ý thức, người bị thương căn bản sẽ không cảm thấy đau. Nhưng chất độc hấp thu rất nhanh, nguy hiểm rất lớn, phải cấp cứu kịp thời mới được.” Cậu ta dặn dò Tần Như Thông, không được cử động hay nói chuyện, như vậy sẽ làm giảm lưu thông máu. Hoa Hiền Phương vẫn bất động ở chỗ cũ, một lúc lâu sau vẫn chưa khôi phục lại, như người mất hồn vậy. Lục Kiến Nghi và vệ sĩ đã trở lại. Lục Sênh Hạ vội vàng hỏi: “Anh lớn, anh có bị rắn cắn không?” “Không.” Lục Kiến Nghi lắc đầu, kéo Hoa Hiền Phương ôm vào lòng, kiểm tra từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận không có vết thương mới yên tâm. Hoa Hiền Phương tỉnh táo lại: “Em không bị cắn, anh ấy đã cứu em.” “Rắn cạp nong là loại có chất độc thần kinh. Đôi khi nếu em bị cắn, em cũng sẽ không cảm nhận được đâu.” Lục Kiến Nghi trầm giọng nói. “Vậy anh có bị cắn không?” Hoa Hiền Phương nhanh chóng kiểm tra cổ, tay và chân của anh. Lục Kiến Nghi nhún vai: “Mấy con đó làm sao có thể cắn anh được, Tần Như Thông thế nào rồi?” “Hoa Phi đã tiến hành điều trị vết thương cho anh ấy rồi, đội y tế mang theo huyết thanh chắc cũng sẽ đến sớm thôi.” Cô đang nói thì nghe chợt thấy tiếng động của trực thăng. Sau khi đội y tế tiêm huyết thanh cho Tần Như Thông, anh ta được đưa lên trực thăng. Chị em Hoa Hiền Phương cũng lên theo. Lục Kiến Nghi đưa những người khác xuống núi. Trong bệnh viện, Hoa Hiền Phương ôm cánh tay ngồi thất thần trên ghế, trong đầu hiện lên vết bớt đỏ hình trái tim kia. Hoa Phi ôm lấy vai cô: “Chị đừng lo lắng, tiêm huyết thanh kịp thời, anh ấy sẽ không sao đâu.” Đầu óc cô như vướng vào một mớ hỗn độn, không ngừng bị cắt xẻ, tâm trí có chút lộn xộn. “Hoa Phi…” Cô định nói điều gì đó, nhưng lời nói vừa đến đầu môi thì cô lại không nói nữa, nuốt lại vào trong. Đèn trong phòng cấp cứu đã tắt, bác sĩ bước ra ngoài. Tần Như Thông đã qua cơn nguy kịch, nhưng hiện tại vẫn còn hôn mê. Hoa Hiền Phương đi theo y tá vào trong khu chữa trị, lẳng lặng ngồi ở bên giường nhìn người đàn ông bất tỉnh kia, trong lòng biến thành một mớ hỗn độn. Đầu óc cô ngập tràn những suy nghĩ phức tạp, cô bối rối, choáng váng, không biết phải làm sao. Hoa Phi vỗ vỗ vai cô: “Chị, sao chị không về trước đi, em ở đây chăm sóc anh ấy cho, em là bác sĩ, biết cách chăm sóc vết thương hơn mà.” Hoa Hiền Phương lắc đầu: “Anh ấy bị thương vì muốn cứu chị. Chị nên ở lại chăm sóc anh ấy mới phải.” Hoa Phi liếc nhìn cô, ánh mắt chứa nhiều suy nghĩ sâu xa: “Chị, chị có thể nói thật cho em biết không? Em còn yêu anh Thời Thạch hay không được không?” Hoa Hiền Phương cảm thấy toàn thân như bị đâm vậy, cả người căng cứng: “Hoa Phi, em hỏi câu đó để làm gì?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]