Đối với chuyện như vậy, Lục Vinh Hàn không tiện can thiệp: “Nếu như không đạt yêu cầu, tất nhiên phải đuổi việc.” Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Bọn họ đều là những nhân viên cũ, đôi khi phạm phải sai lầm thì có thể trừ tiền lương hoặc là giáng chức, có nhất thiết phải đuổi việc không?” Lục Vinh Hàn vỗ vai cô ta: “Việc trong nhà nên quản lý thế nào là chuyện của Hiền Phương, cô không cần phải xen vào, muốn gây chuyện với Hiền Phương dẫn đến tình trạng không thể vãn hồi sao?” Vẻ mặt Tư Mã Ngọc Như uất ức: “Cô ta làm không đúng chẳng lẽ em cũng không thể nói sao? Chẳng lẽ ở trong cái nhà này em không có một chút địa vị nào ư?” Lục Vinh Hàn nhìn cô ta bằng ánh mắt sâu xa, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Việc tốt nhất mà cô nên làm chính là hàn gắn mối quan hệ với Hiền Phương và Kiến Nghi đi.” Hốc mắt Tư Mã Ngọc Như ửng đỏ: “Anh đã quên cô ta đã bác bỏ anh như thế nào ở trong phòng họp sao? Lời nào cũng là để bảo vệ Hạo Phong. Cô ta với Hạo Phong mẹ chồng con dâu một lòng tính kế em và Sênh Hạ. Anh còn cho là Hạo Phong thật sự không tranh không đấu, bà ta hận em đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nghiền xương em thành tro thì làm sao có thể thật sự sống chung hòa bình với em được. Bà ta chẳng qua là thay đổi sách lược, để cô ta thành con dâu của bà chủ rồi ở phía trước xông xáo mà thôi.” Cô ta ngừng rồi lại nói: “Hoa Hiền Phương là cháu dâu mà ông cụ chỉ định, trong tay nắm bảo kiếm Thượng Phương lại có bà cụ làm chỗ dựa vững chắc nên ở trong nhà có thể muốn làm gì thì làm. Anh đừng xem cô ta ngoài mặt thì nết na hiền dịu, nho nhã thanh tú nhưng trên thực tế tâm cơ rất nặng. Nếu không phải cô ta ở sau lưng xúi giục thì Sênh Hạ cũng sẽ không phản nghịch như thế, không những không nghe lời em mà còn coi em như là kẻ thù.” Lục Vinh Hàn lắc đầu: “Nếu cô còn có cái suy nghĩ như thế thì cái nhà này sẽ không còn yên ổn nữa.” Tư Mã Ngọc Như nghẹn ngào: “Người khác đã biến em thành bia ngắm, chẳng lẽ em còn không thể tự bảo vệ mình sao? Anh đã nói mặc dù không có tờ giấy kia thì anh cũng sẽ đối đãi với em như vợ, nhưng ở trong mắt người của đại phòng, em chỉ là vợ lẽ không có địa vị, nhất cử nhất động của em đều bị Hạo Phong chèn ép, em phải lấy bà ta làm chủ, coi bà ta là lớn nhất. Trong nhà có mỗi mấy người hầu chịu tôn trọng em thì đều bị Hoa Hiền Phương đuổi việc. Về sau trong nhà toàn là người đối với đại phòng nói gì nghe nấy, còn đối với em và Sênh Hạ đừng nói là bằng mặt không bằng lòng, đoán chừng ngay cả sắc mặt tốt còn không có, bọn em muốn sai bảo một chút cũng phải nén giận.” Nói xong cô ta cụp mắt xuống rồi bắt đầu khóc lên. Lục Vinh Hàn thở dài: “Nói tới nói lui cũng là chuyện Hiền Phương đuổi người của cô đúng không?” Tư Mã Ngọc Như lau giọt lệ nơi khóe mắt: “Dù anh có tài giỏi thì cũng không thể bảo vệ em và Sênh Hạ suốt hai mươi bốn giờ được. Em cũng là vì tự bảo vệ mình nên mới bồi dưỡng mấy người hầu trung thành, dùng vừa thuận tiện lại an toàn. Nếu không Hạo Phong tùy ý sử dụng chút thủ đoạn nhỏ cũng đã đủ hại chết em và Sênh Hạ rồi. Bây giờ Hoa Hiền Phương đuổi việc bọn họ căn bản là mượn đề tài để nói chuyện của mình, diệt trừ phe đối lập. Nếu những người này đều rời đi thì ngày tháng sau này của em và Sênh Hạ sẽ càng khó khăn hơn.” “Cô muốn giữ lại toàn bộ bọn họ là chuyện không thể nào, nhiều nhất chỉ giữ lại một cho cô tiện sử dụng.” Lục Vinh Hàn nói. Một khối cơ thịt trên mặt Tư Mã Ngọc Như co rúm lại: “Vì sao? Bọn họ cũng đâu có phạm phải sai lầm lớn nào đâu? Hoa Hiền Phương là cố ý nhắm vào em, bọn họ là vô tội.” Lục Vinh Hàn nhíu mày nhìn cô ta: “Cô hẳn là biết một câu gọi là vua nào triều thần nấy chứ, làm một người quản lý thì không thể giữ người không tin tưởng mình ở bên cạnh.” Mũi Tư Mã Ngọc Như chua xót, lại khóc lên: “Vinh Hàn, anh không thể để người của đại phòng nắm giữ cả cái nhà này được, cũng phải chừa cho em và Sênh Hạ một con đường sống chứ. Nếu không được thì hãy cho em với Hoa Hiền Phương thay phiên quản lý cái nhà này, cô ta dùng người của cô ta, em dùng người của em.” Cô ta vừa chưa dứt lời đã bị Lục Vinh Hàn quát khẽ cắt ngang: “Càn quấy, gia quy của nhà họ Lục tuyệt đối không cho phân nhà, việc này cô không được nhắc lại một chữ, nếu không sẽ phải vào Tĩnh An Tuyển.” Tư Mã Ngọc Như xua tay vội vàng giải thích: “Anh hiểu lầm rồi, em không phải muốn phân nhà, mà là muốn cùng với Hoa Hiền Phương quản lý việc nhà như trước.” “Lúc trước cho cô hỗ trợ quản lý việc nhà là bởi vì Hạo Phong bị đuổi đi, Hiền Phương đã mang thai mà vẫn còn phải quản lý, bà cụ lại sợ con bé mệt. Bây giờ chuyện trong ngoài con bé đều đã xử lý gọn gàng ngăn nắp, cho dù cần người giúp đỡ quản gia thì cũng là Hạo Phong, không tới lượt cô.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói. “Nói tới nói lui, tôi đến cũng vẫn là làm lẽ, chỉ mặc người ta ức hiếp.” Tư Mã Ngọc Như khóc lóc. Lục Vinh Hàn đưa cho cô ta một chiếc khăn bông mềm mại: “Được rồi, cô mau chóng quyết định giữ lại ai đi, email xử lý nhân sự mới gửi tới, tôi cũng không thể xoay chuyển trời đất được.” Lúc này, chủ quản nhân sự mới được bổ nhiệm đã soạn thảo xong văn kiện thay đổi nhân sự gửi cho Hoa Hiền Phương. Thời điểm Lục Vinh Hàn đến gõ cửa, Hoa Hiền Phương đang định gửi email. “Hiền Phương, con xem có thể giữ lại trợ lí Ngô được hay không, dù sao bà ấy cũng là người làm lâu năm của nhà họ Lục, mặc dù có chút tham lam vụn vặt nhưng lúc làm việc vẫn rất nhanh nhẹn.” Hoa Hiền Phương biết Tư Mã Ngọc Như lại chạy đến trước mặt ông khóc lóc kể lể. Trong những người này thì trợ lí Ngô phạm lỗi nhẹ nhất, giữ lại bà là lựa chọn sáng suốt nhất. Cô cũng không hỏi nhiều mà mỉm cười: “Ý của bà chủ con dâu đương nhiên phải vâng theo. Dựa theo điều lệ thuê mướn, người hầu phạm lỗi không được vào nhà chính lần nữa mà bị giáng về người hầu sơ cấp, sắp xếp cho làm việc ở sân ngoài đi.” Tư Mã Ngọc Như định đưa bà ta làm người hầu bên cạnh mình để sử dụng, ở bên cạnh làm việc, nhưng Hoa Hiền Phương đã nói thế nên Lục Vinh Hàn không tiện mở miệng, chỉ đành gật đầu: “Được, cứ dựa theo lời con mà làm.” Tư Mã Ngọc Như nhận được tin này thì tức muốn chết, chẳng qua ở sân ngoài thì cũng có thể thay cô ta làm việc. Công việc của trợ lí Ngô là do nhờ cô ta mới giữ được, bà với cô ta đã cùng buộc ở trên cùng một cái cây, ngoài việc trung thành với cô ta thì không có đường lui nào khác, Trong văn phòng Đế Vương. Lục Kiến Nghi đã triệu hồi Finn từ nước ngoài đến, sắp xếp cho anh ta sống trong biệt thự bên cạnh Kiều An, làm hàng xóm với cô ta, chuyên chịu trách nhiệm giải quyết cục diện rối rắm này. Một chiêu này tuyệt diệu vô cùng, có tác dụng làm giảm bớt lời đồn đãi nhảm nhí. Mọi người sẽ tự nhiên cho rằng hai người đang sống chung với nhau. Nhưng Hoa Hiền Phương lại không nghĩ như thế, hai cái tên này cấu kết với nhau làm việc xấu, ở với nhau còn biết biết nghĩ ra được âm mưu quỷ kế gì đây! “Lục Kiến Nghi, não anh bị chập mạch có phải không mà lại sắp xếp cho Finn và Kiều An ở chung với nhau, lẽ nào bị bọn họ hại chưa đủ sao? Anh phải nên đưa cái tên Finn ăn cây táo rào cây sung kia sung quân đến Nam Cực canh gác chim cánh cụt, vĩnh viễn không được trở về thành phố Long Minh chứ.” Cô khó có thể che giấu vẻ tức giận trên mặt, cô là người luôn ân oán rõ ràng, huống chi đây còn là mối thù cướp chồng không thể tha thứ, lại còn im hơi lặng tiếng phủ ánh sáng màu xanh lá rực rỡ cho cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]