Lục Kiến Nghi ôm lấy vai cô, nghiêm trọng nhìn Lục Sênh Hạ: “Sinh con không phải là chuyện đùa, khi chị dâu em sinh chị em Kiến Dao xong, gần như mất nửa cái mạng, anh sẽ không để chị em sinh nữa.” Trong lòng anh vẫn còn sợ hãi. Mặc dù bây giờ y học hiện đại phát triển, nhưng vẫn sẽ có những chuyện phát sinh ngoài ý muốn, anh không muốn có bất kì rủi ro nào. Với lại chín tháng mang thai chính là một loại dày vò. Cô ngốc anh cưng chiều nơi đầu trái tim, làm sao có thể để mấy đứa nhỏ lăn qua lăn lại trong bụng cô, bắt nạt cô? Bà cụ cười cười: “Đừng lo lắng quá, chỉ cần trong thời kì mang thai chú ý một chút, sẽ không có chuyện gì. Trân trọng bây giờ còn trẻ, các cháu sinh thêm một đứa nữa, cũng là chuyện tốt.” Hoa Hiền Phương gật gật đầu: “Vậy chúng cháu liền thuận theo tự nhiên, có thì sẽ sinh.” Điều này hoàn toàn là để dỗ bà cụ vui vẻ. Nếu muốn ổn định địa vị của bản thân, thực ra nên sinh nhiều con, tuyệt đối không để bị dẫm lên đầu. Chỉ là, tương lai chưa chắc chắn. Nếu như Lục Kiến Nghi thay đổi chủ ý, muốn lấy Kiều An vào cửa, cô chỉ có thể rời đi, quyền nuôi chị em Kiến Dao không biết sẽ giải quyết như thế nào, lại nhiều thêm một đứa con, lại càng phiền phức. Lục Kiến Nghi im lặng nhưng nội tâm anh vô cùng kiên định, anh nhất định sẽ dùng tốt các biện pháp phòng thủ, sẽ không cho phép bất cứ một “con cá nào lọt lưới” Tư Mã Ngọc Thanh ngồi bên cạnh, liên tục ăn hoa quả. Sở thích lớn nhất của cậu là ăn. Lục Sênh Hạ gõ lên đầu cậu một cái: “Chị và cô của em đối đầu, em đứng về bên nào?” “Em nhất định đứng về phía chị và chị xinh đẹp rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh ngậm một miệng đầy thanh long, dùng giọng nói mơ hồ không rõ nói chuyện. Lục Sênh Hạ cười ranh mãnh: “Cho là em thông minh, nếu đứng về phía cô của em, từ nay về sau không có đồ ăn ngon, không được học làm bánh ngọt, chỉ có thể cả ngày đóng cửa phòng học toán.” Theo tính cách của Tư Mã Ngọc Thanh, cách sống tốt nhất, chính là cầm theo tiền của gia tộc, ra ngoài ăn uống vui chơi, làm nhà mỹ thực hoặc đầu bếp ba sao của cậu. Căn bản không thể tiếp quản tập đoàn Lục Thị. Mẹ chính là đang nằm mơ và cứ giả vờ ngủ, nhất định không chịu tỉnh lại. Hoa Hiền Phương xoa đầu cậu: “Đợi khi trở về, chúng ta cùng học làm bánh pizza, như thế nào?” “Oa, thật tuyệt: “Tư Mã Ngọc Thanh vui mừng vỗ tay “Bánh pizza em làm nhất định sẽ rất ngon.” Hoa Hiền Phương miệng nở một nụ cười kì lạ không thể phát hiện, Tư Mã Ngọc Như đưa Kiều An đến để đối phó với cô, cô muốn có qua có lại, đáp lại cô ta một chút. Trở lại trên bờ, Lục Kiến Nghi cùng bà cụ đi lên lầu ba xem tụi túi sữa nhỏ. Cô liền mang ba đứa con lớn đi vào phòng bếp kiểu phương Tây, và nói đều bếp dạy họ làm bánh pizza. Lục Vinh Hàn đã đưa Tư Mã Ngọc Như từ Tĩnh Tâm Đường phóng ra ngoài. Ông ấy đối với Tư Mã Ngọc Như suy cho cùng vẫn là cưng chiều, nếu không cô ta cũng không dám tùy tiện thay đổi sắc mặt. Nhìn thấy Hoa Hiền Phương dắt bọn trẻ vào bếp, Tư Mã Ngọc Như tức giận đễn nỗi phổi gần như nổ tung, đây chính là mưu đồ cản trở cô ta. Cô ta lao vào, một tay liền nắm lấy tay Tư Mã Ngọc Thanh: “Cô đặc biệt cho người mua cho cháu một món ăn vặt rất ngon từ nước Anh, cháu có muốn lên lầu xem một chút không?” Tư Mã Ngọc Thanh hấn tay cô ta ra: “Cô à, cháu bây giờ muốn học làm pizza, cô đừng quấy rầy cháu.” Đối với cậu mà nói, học nấu ăn so với ăn đồ ngon càng có thú vị hơn, bởi vì cậu cũng là một cậu bé có ước mơ. Tư Mã Ngọc Như khóe miệng giật giật: “Nếu cháu muốn ăn pizza, cô sẽ đặc biệt mời một đầu bếp nổi tiếng từ Ý đến làm cho cháu ăn.” Tư Mã Ngọc Thanh làm mặt quỷ với cô ta: “Cháu chính là muốn tự mình làm, cháu đã được di truyền sâu săc sừ ông nội, trời sinh bản thân đã có tài năng thần nấu ăn, cô không thể cản trở cháu được.” Hoa Hiền Phương ôm lấy vai cậu: “Thần nấu ăn từ này dùng thật hay, sau này chúng ta hãy gọi Ngọc Thanh là thần nấu ăn có được không?” “Được ạ, thần nấu ăn Tư Mã.” Lục Sênh Hạ và Hứa Kiến Quân vui vẻ vỗ tay, phụ họa theo, dường như đang cố tình kích thích Tư Mã Ngọc Như. Tư Mã Ngọc Như tức giận sôi máu, nhỏ tiếng gào với đầu bếp: “Cô thật là có thời gian rảnh rỗi, tôi muốn ăn đồ Âu Lục, cô lập tức đi làm ngay, đừng ở đây làm náo loạn với đám trẻ con nữa.” Hoa Hiền Phương lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Mẹ nhỏ, chúng tôi không làm loạn, bữa trà chiều hôm nay của mọi người đều là pizza, nếu mẹ đói, có thể gọi đầu bếp khác làm.” “Đúng vậy, bà nội vẫn đang chờ ăn bánh pizza của chúng cháu làm đấy, bà đừng ở đây quấy rầy chúng tôi, bà nội mà không ăn được bữa trà chiều, sẽ tức giận đấy.” Lục Sênh Hạ thè lưỡi với cô ta, cầm cục bột mì trên tay bắt đầu nào nặn. Vẻ mặt Tư Mã Ngọc Như đỏ bừng, từ đỏ chuyển sang tím, từ tím lại lộ ra màu nước sốt vàng óng. Cô ta biết Hoa Hiền Phương cố ý, thật sự muốn lật cả bộ bàn lên, nhưng như thế này, Hoa Hiền Phương sẽ có lí do để thi hành gia quy, cô ta không thể mắc bẫy. Điều cô ta phải làm bây giờ là giúp Kiều An lập kế hoạch thật tốt. Cô ta đã bị Lục Kiến Nghi giam cầm, nhất định phải nghĩ cách giúp cô thoát ra mới được. Bọn trẻ cùng với đầu bếp làm đánh bánh và chuẩn bị hỗn hợp nhân bánh. Hoa Hiền Phương ở bên cạnh cũng học làm. Mọi người mỗi người làm một chiếc pizza nhỏ khoảng sáu tấc, và làm trà sữa tất lụa. Tư Mã Ngọc Thanh hào hứng gọi cả nhà đến để cùng nhau thưởng thức. Kiến Dao liếc nhìn chiếc bánh pizza trên bàn, không ngừng mấp máy miệng nhỏ: “Pizza…Dao ăn Pizza.” Kiến Diệp khoa chân múa tay trên người bà nội: “Chị ăn…Kiến Diệp ăn…” Mọi người đều bị làm cho ha ha cười lớn. “Hai con mèo nhỏ tham ăn, chúng còn chưa mọc răng, chỉ có thể uống sữa, không thể ăn pizza.” Bà cụ cười nói. Bà Lục gọi bà vú pha sữa bằng nước ấm mang tới, đưa cho bọn trẻ, tránh việc chúng thèm ăn. Lục Vinh Hàn đặc biệt chọn cái bánh con gái mình làm, mặc dù bánh nướng lên có chút cháy nhưng hương vị vẫn là không tệ. “Con nướng bánh để lửa hơi lớn một chút.” Lục Sênh Hạ xấu hổ cười một cái. “Không sao, bố chính là thích ăn lửa hơi lớn một chút.” Lục Vinh Hàn nhìn con gái đầy cưng chiều. Cho dù con làm ngon hay không ngon, đối với ông ấy đều là ngon nhất. Bà cụ cắn một miếng pizza trên đĩa và gật đầu: “Cái pizza của bà nướng rất vừa, vỏ bánh giòn, hỗn hợp nhân bánh thì rất đặc biệt, hương vị so với ăn ở bên ngoài hoàn toàn khác biệt.” “Đây chính là do cháu làm.” Tư Mã Ngọc Thanh nhướn mày đắc ý. Tất cả nhân bánh đều là do cậu tự mình phối hợp. Bà cụ nở nụ cười hiền hậu: “Gia tộc Tư Mã ba đời đều là đầu bếp, cháu ấy, là được di truyền kĩ thuật nấu ăn của gia tộc.” “Bà nội, chúng cháu đặt cho Ngọc Thanh một cái biệt danh, thần nấu ăn Tư Mã.” Lục Sênh Hạ cười hi hi nói. Lục Vinh Hàn cũng ăn một miếng bánh pizza của Ngọc Thanh: “Quả thật không tệ, vỏ bánh không mỏng không dày, ăn vào vừa giòn vừa ngon.” “Chị xinh đẹp nói, sau này con có thể thi vào trường đại học trọng điểm, liền tặng con một nhà hàng lớn, để con là CEO tromg đó, vừa kiêm làm bếp trưởng.” Tư Mã Ngọc Thanh lắc lắc cái đầu nhỏ, mặt mày hớn hở nói. Lục Vinh Hàn xoa đầu cậu: “Vậy thì con phải cố gắng học tập đấy.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu như gà mổ thóc: “Con biết rồi, chị xinh đẹp nói rồi, tri thức là nền tảng của mọi thành công, cho dù là làm nhà mĩ thực hay làm đầu bếp, trước tiên đều cần phải học tập tri thức.” Tư Mã Ngọc Như không vào nhà ăn, mà trốn ở ngoài nghe trộm họ nói chuyện. Trong mắt cô ta sáng lên ngọn lửa hung ác, Hoa Hiền Phương muốn để con trai bảo bối của cô trở thành đầu bếp, nhưng cô ta sẽ không để con trai cô có kết cục tốt đẹp. Làm không tốt, còn chưa trưởng thành, đã chết trẻ rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]