“Có khi nào em sẽ giống như chị cả giả, trở thành người mà anh Chấn Diệp rất ghét.” Cô bé vô cùng lo lắng. “Sẽ không đâu, Sênh Hạ nhà chúng ta vừa xinh đẹp, vừa thông minh lại vừa đáng yêu, ai cũng đều yêu thích, chị cả giả sao có thể so sánh với em được chứ?” Hoa Hiền Phương xoa xoa đầu cô bé: “Chỉ là bây giờ em còn quá nhỏ, không thích hợp để yêu đương, phải đợi đến khi mười tám tuổi mới được.” Lục Sênh Hạ hít hít mũi: “Nhưng nếu như anh Chấn Diệp có bạn gái thì phải làm thế nào? Anh ấy có người mà mình thích rồi thì sẽ không thích em nữa.” Hoa Hiền Phương ôm lấy bờ vai của cô bé: “Tình cảm của con người là một thứ rất phức tạp, không phải không bao giờ thay đổi, bây giờ em thích cậu ấy, nhưng có thể khi em mười tám tuổi gặp được người con trai tốt hơn, thì sẽ không còn thích cậu ấy nữa.” “Người nhà họ Lục chúng em đều rất chung thủy, một khi đã thích ai đó rồi thì nhất định sẽ không thích ai khác được nữa.” Cô bé nói chắc như đinh đóng cột, không hề do dự. Nhưng Hoa Hiền Phương không cho rằng như thế, dù sao cô bé vẫn còn nhỏ, suy nghĩ còn chưa trưởng thành, hơn nữa cũng mới chỉ gặp mặt cậu em họ có một lần, cả hai đều không hiểu gì về nhau, tình cảm như vậy không hề trưởng thành, chỉ là sự cảm nắng trong tuổi dậy thì mà thôi. “Chị nghĩ rằng em nên tiếp xúc với Chấn Diệp trong khoảng thời gian này thử xem sao, tính cách liệu có hợp hay không, hứng thú, sở thích liệu có giống nhau hay không. Dù sao thì cậu ấy cũng là người ở thành phố Tinh Không, người ở thành phố Tinh Không và người ở thành phố Long Minh có rất nhiều những quan niệm không giống nhau. Em xem chị với anh cả của cô, khi mới bắt đầu, bọn chị đều không ưa gì đối phương, ở bên nhau rất miễn cưỡng. Chị cảm thấy anh ấy lạnh lùng, kiêu ngạo, ngông cuồng tự cao tự đại, là một cậu chủ ngạo mạn tính khí cực kỳ tệ. Anh ấy cảm thấy chị vừa ngu vừa ngốc, yêu tiền như tính mạng của mình, là một con kiến nhỏ trong khu ổ chuột ti tiện.” Cô dừng lại một lát rồi lại nói: “Trên thế giới này có hai lại tình cảm, một loại là yêu từ cái nhìn đầu tiên, một loại là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Loại thứ nhất có rất nhiều cặp vội vàng cưới rồi lại vội vàng ly hôn, loại thứ hai hầu như là hạnh phúc bên nhau tới già, điều này chính là chỉ, hai người thông qua việc hiểu nhau rồi mới nảy sinh tình cảm sẽ bền vững hơn so với việc thông qua cảm quan nảy sinh tình cảm.” Lục Sênh Hạ cắn môi: “Chị dâu, hôm nay em thật mất mặt, khiến mọi người đều khó xử, anh Chấn Diệp chắc chắn không thèm để ý tới em nữa rồi, bọn em không còn cách nào để tiếp xúc với nhau được nữa.” “Không sao, cứ giao cho chị.” Hoa Hiền Phương cười xảo quyệt, ghé vào tai cô bé nói vài câu, cô bé gật gật đầu. Sau khi từ trên tầng đi xuống, Hoa Hiền Phương đi tới phía trước micrô: “Hôm nay, chỗ chúng ta có hai chàng trai rất là đẹp trai, Sênh Hạ cũng đã chuẩn bị hai bài hát, bài hát ban nãy dành tặng cho anh trai nhỏ, còn bài hát bây giờ dành cho anh trai lớn.” Lục Sênh Hạ đi tới, mỉm cười với một nụ cười ngây thơ, âm nhạc nổi lên, cô bé vừa hát vừa múa tay theo lời bài hát: “Anh chính là ngôi sao nhỏ bé của em, tỏa ra ánh sáng lấp lánh trên bầu trời cao, em đã quyết định sẽ yêu anh, thì sẽ không dễ dàng buông tay…” Hoa Phi vô cùng phối hợp rút ra một bông hoa hồng từ trong lọ cắm hoa, đi tới phía trước đưa cho cô bé. “Oa!” Các cô gái đều hét lên. Hứa Kiến Quân nghe theo lời dặn dò của mẹ, kéo tay của Lục Sênh Hạ chạy tới trước mặt Đỗ Chấn Diệp: “Cậu họ, hai bài hát này đều là cháu chọn giúp cô út đấy, cậu thấy bài hát nào hay hơn.” “Đều rất hay.” Đỗ Chấn Diệp mỉm cười ấm áp, biểu cảm cũng đã thả lỏng hơn rất nhiều: “Sênh Hạ, ban nãy em nói bị bụi bay vào mắt, bây giờ đã hết chưa thế?” “Không… Không sao nữa rồi.” Lục Sênh Hạ trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chị dâu đúng là thông minh, khéo léo giúp cô bé hóa giải sự lúng túng. Nhưng mà, cô bé vẫn rất buồn chán. Anh Chấn Diệp tốt như vậy lại đẹp trai, ưu tú tới vậy chắc chắn có rất nhiều cô gái theo đuổi, nếu như anh ấy có bạn gái thì cô bé sẽ chẳng còn có cơ hội nào nữa. Tư Mã Ngọc Thanh đứng trước bàn tiệc búp phê, nhìn những chiếc bánh tráng miệng đầy hấp dẫn, không ngừng liếm chiếc môi nhỏ của mình, nuốt nước bọt. Cậu bé rất muốn ăn chúng, nhưng đã hứa với chị gái xinh đẹp rằng sẽ không ăn đồ ngọt rồi, nếu như bị chị gái xinh đẹp nhìn thấy chắc chắn sẽ không vui, cho rằng cậu bé là một đứa trẻ ý chí không kiên cường. Hoa Hiền Phương đi tới, để tay lên bả vai của cậu bé: “Ngọc Thanh, em muốn ăn không?” Cô mỉm cười: “Ngọc Thanh ngoan thật đấy, đúng là một cậu bé có nghị lực, hôm nay mọi người mở tiệc nên tự do thoải mái mới đúng, cho phép em được tùy thích chọn hai loại trong số này để ăn, được chứ?” “Được ạ.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu dứt khoát, cực kỳ vui mừng, cậu bé đã nhìn trúng miếng bánh kem dâu tây to to kia từ sớm rồi. Hoa Hiền Phương trìu mến xoa xoa đầu cậu bé, sau đó đi tìm cậu em họ: “Chúng ta cùng đi ra ngoài vườn hoa đi dạo nhé.” Đỗ Chấn Diệp gật gật đầu. Hoa oải hương tím đang nở rộ trong vườn hoa. Hoa Hiền Phương với hái lấy một bông, rồi nghịch bông hoa trong tay: “Chấn Diệp, cậu thực sự chưa có bạn gái sao?” Đỗ Chấn Diệp lắc lắc đầu: “Không có, em làm gì có tâm trí để có bạn gái, cũng chưa gặp được người nào thực sự thích hợp.” Hoa Hiền Phương khẽ mỉm cười: “Thực ra Sênh Hạ cũng rất tốt, xinh đẹp, thông minh lanh lợi, hai người bọn cậu cũng chỉ hơn kém nhau có bốn tuổi mà thôi, là độ tuổi chênh lệch thích hợp nhất đó.” Cậu ta như nghẹn lại, che miệng ho khan mấy tiếng: “Chị, chị đừng đùa em nữa, cô bé vẫn còn là một đứa trẻ con chưa dậy thì mà.” Hoa Hiền Phương nhè nhẹ đá viên gạch nhỏ dưới chân, giọng nói mang ý trêu chọc, không muốn chủ đề trở nên quá nghiêm túc: “Con bé là một đứa trẻ nhỏ, cậu là một đứa trẻ lớn, còn chưa trưởng thành thì đều là trẻ con. Nhưng mà đứa trẻ nào rồi cũng sẽ lớn thôi, bây giờ nếu cậu đang thiếu tình cảm, thì thêm mấy năm nữa không có cũng không thành vấn đề gì, dồn hết sức lực vào việc học hành với việc kinh doanh của nhà họ Đỗ đi. Đợi Sênh Hạ trưởng thành rồi, hai đứa thử qua lại xem sao, nói không chừng còn rất thích hợp là đằng khác.” Cậu ta gãi gãi đầu: “Chị ơi, trẻ con thì hiểu gì về tình cảm chứ, cô bé chỉ là đang trêu chọc em mà thôi, chỉ đừng tưởng thật. Bên cạnh cô bé có rất nhiều bạn trai đồng trang lứa, đợi cô bé trưởng thành rồi sẽ qua lại với họ thôi.” Hoa Hiền Phương vỗ vỗ vào vai cậu ta: “Chấn Diệp, cậu có từng nghĩ tới chưa, những nhà giàu có đều kết hôn trên lợi ích đôi bên, bà nội của cậu có thế lực lớn như thế, chắc chắn sẽ chọn cho cậu một cô vợ, chứ không để cậu tự chọn đâu. Nhà họ Lục là gia tộc lớn nhất Châu Á, Sênh Hạ và anh rể cậu mặc dù không cùng mẹ, nhưng bọn chị vẫn luôn rất yêu thương con bé, con bé là viên ngọc mà mọi người trong cả gia đình chị đều bao bọc nâng niu. Bản thân con bé cũng rất hiểu chuyện, rất thông minh, rất thích hợp với cậu, con bé sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực của cậu. Có được mối quan hệ thông gia với nhà họ Lục, cậu muốn trở thành người thừa kế, không phải chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?” Một màu sắc sâu thẳm không cách nào diễn tả được thoáng qua mắt cậu ta: “Chị, em chỉ muốn dựa vào chính năng lực của mình để có được sự công nhận của bà nội mà thôi, chưa từng nghĩ tới thứ khác.” Hoa Hiền Phương nhún nhún vai: “Chị biết chứ, nhưng mà người đàn ông có giỏi hơn nữa thì cũng vẫn cần có sự trợ giúp của một người vợ hiền.” Cô biết rằng cậu em họ cũng có chút cảm tình với Sênh Hạ, nếu không cô sẽ không nói những lời này. Thứ mà cậu ta lo ngại chỉ là vấn đề tuổi tác mà thôi, đợi tới khi Sênh Hạ trưởng thành thì sẽ không còn vấn đề gì nữa. Sau khi bữa tiệc kết thúc, vừa về đến nhà Lục Sênh Hạ liền tự nhốt mình trong phòng, không chịu ra ngoài. Lục Kiến Nghi nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không đúng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]