Hoa Hiền Phương yếu ớt liếc nhìn, cô luôn cảm thấy cô nhóc này đang giấu mình chuyện gì đó. Nhưng cô không hỏi nhiều, con trai đang ở cùng với em trai nên cô không cần phải quá lo lắng. Hoa Phi gọi điện thoại bảo Lâm Đại Dao tới. Cô ấy cảm thấy hơi choáng váng khi nghe thấy em trai trốn khỏi nhà chạy đến chỗ của mình. “Lúc này sợ là cô đang tìm em khắp nơi đấy.” Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi: “Em không quan tâm, dù sao em cũng không muốn trở về, chị giúp em nghĩ cách để cô đừng tìm em nữa đi. Khi nào mẹ em từ nước ngoài trở về thì em sẽ về nhà.” Lâm Đại Dao im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói thật nhỏ: “Thế này đi, chị tới nhà họ Lục khuyên cô để cô đừng quá nghiêm khắc với em.” “Được.” Tư Mã Ngọc Thanh nâng cái cằm nhỏ lên, nhìn có vẻ cũng không ôm hy vọng nhiều. Lâm Đại Dao tới nhà họ Lục, Tư Mã Ngọc Như đang đi tới đi lui trong phòng khách sốt ruột đến nỗi giống như kiến bò trên chảo nóng. “Cô, cô đừng lo lắng, Ngọc Thanh đã gọi điện thoại cho cháu nói cậu ấy đang ở nhà của bạn học, cậu ấy không sao cả.” “Ở nhà bạn học nào? Cô lập tức đi đón thằng bé.” Tư Mã Ngọc Như lập tức nói. “Cô, xem như bây giờ cô đi đón cậu ấy thì cậu ấy cũng sẽ không về. Cô đã tạo cho cậu ấy áp lực quá lớn, cậu ấy vẫn còn là trẻ con, hiếm khi mới được nghỉ hè nên cô hãy để cho cậu ấy chơi vui vẻ đi.” Lâm Đại Dao khuyên. Sắc mặt của Tư Mã Ngọc Như hết sức u ám nhưng bà ta không biểu lộ ra ngoài, bà ta đè ép cơn tức nói: “Không ngờ thằng bé vậy mà lại điện thoại cho cháu. Cháu nói với thằng bé chỉ cần thằng bé ngoan ngoãn trở về nhận sai thì cô sẽ tha thứ cho thằng bé, sau đó sẽ dẫn thằng bé ra ngoài du lịch chơi mấy ngày.” Lâm Đại Dao nở nụ cười: “Cháu biết cô thương Ngọc Thanh nhất mà.” Lục Sênh Hạ nhìn thấy mẹ của mình luôn cảm thấy trong này có âm mưu, nhưng chị họ đã bán đứng họ nên cũng không còn cách nào. Buổi tối Tư Mã Ngọc Thanh về với Hứa Kiến Quân. “Cô, cháu không cần phải ăn cỏ mỗi ngày cũng không cần phải đi học mỗi ngày đúng không?” Tư Mã Ngọc Thanh vô cùng vui vẻ. Cậu ấy làm sao biết được Tư Mã Ngọc Như đang chuẩn bị tính sổ với cậu ấy đâu chứ. Bà ta càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không đúng lắm, Tư Mã Ngọc Thanh không thể thoát khỏi tầm mắt của các nhân viên bảo vệ và phương tiện giám sát của nhà họ Lục, trừ phi có người ở sau lưng giúp đỡ cậu ấy. “Ngọc Thanh, cháu thành thật nói cho cô biết ai đã giúp cháu bày ra trò bỏ nhà ra đi?” Bà ta chống nạnh lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc. Tư Mã Ngọc Thanh rùng mình giả bộ ngáp một cái: “Cô, cháu buồn ngủ quá, cháu muốn về phòng ngủ.” Tư Mã Ngọc Như bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của cậu ấy: “Bây giờ vẫn còn sớm, hôm nay cháu chắc chắn phải nói rõ cho cô biết rốt cuộc cháu chạy ra khỏi nhà như thế nào.” Tư Mã Ngọc Thanh tức giận: “Cô, cô nói chuyện mà không giữ lời, không phải cô nói không trách cháu sao?” “Cô sẽ không trách cháu nhưng chắc chắn phải làm rõ ràng mọi chuyện để tránh cho lần sau cháu lại làm loạn nữa.” Tư Mã Ngọc Như tối sầm mặt nói. Tư Mã Ngọc Thanh duỗi lưng: “Cháu không nhớ nổi, cháu muốn đi ngủ, nói không chừng ngủ một giấc là có thể nhớ lại.” Cậu ấy vội vàng chạy lên lầu. Tư Mã Ngọc Như thở dài, thực ra bà ta đã đoán được kẻ cầm đầu là ai. Lúc này Lục Sênh Hạ trốn ở trong phòng của Hoa Hiền Phương chỉ sợ mẹ sẽ đến hưng sư vấn tội. Nhưng rốt cuộc chuyện gì đến cũng sẽ đến. Tư Mã Ngọc Như vừa đi vào đã nhéo lỗ tai của cô bé: “Lá gan của con thực sự càng lúc càng lớn, dám giúp đỡ Ngọc Thanh bỏ nhà trốn đi, ngộ nhỡ thằng bé gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?” Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Tự nó muốn bỏ nhà ra đi, nó nói nếu như tiếp tục đợi ở đây thì khẳng định sẽ bị mẹ hành hạ chết. Con lo lắng một mình nó lén đi ra ngoài sẽ gặp phải nguy hiểm nên mới nghĩ kế giúp nó để nó trốn đến nhà của bạn học.” Tư Mã Ngọc Như trừng mắt nhìn cô bé: “Con đừng có ngụy biện, nếu như không có con giúp đỡ thằng bé hoàn toàn không thể bước ra khỏi nhà họ Lục. Mẹ đã nói rồi, tới nhà bạn học tại sao lại ngồi trong chiếc Lincoln, con giấu Ngọc Thanh ở bên trong rồi đưa ra ngoài đúng không?” Lục Sênh Hạ căng phồng hai má: “Mẹ, mẹ chắc chắn mắc hội chứng mãn kinh nên phải đi khám. Lúc trước mẹ vừa nhã nhặn vừa dịu dàng, bây giờ vừa cố chấp vừa đáng sợ.” Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như co quắp khẽ giật, bà ta đã dạy hư đứa trẻ này làm cho con bé coi trời bằng vung. “Mẹ sẽ phạt nhốt con ba tháng và khấu trừ tất cả tiền tiêu vặt.” Hoa Hiền Phương nhanh chóng chạy ra cầu xin thương tình: “Mẹ nhỏ, bây giờ Ngọc Thanh đã bình an vô sự, Sênh Hạ cũng đã biết sai nên bà hãy tha thứ cho con bé đi.” “Nếu như tôi không dạy dỗ con bé thì con bé sẽ tạo phản.” Tư Mã Ngọc Như khẽ khịt mũi, bà ta tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra một lần nữa. “Mẹ nhỏ, mặc dù Sênh Hạ hơi tinh nghịch nhưng vẫn rất hiểu chuyện, phạt con bé chép quy tắc trong gia đình một lần là được rồi, tôi tin tưởng sau này con bé chắc chắn sẽ không tái phạm nữa.” Hoa Hiền Phương tha thiết cầu xin. Tư Mã Ngọc Như oán trách liếc nhìn cô: “Tôi đang dạy con của mình cô đừng làm xáo trộn mọi thứ. Nếu như cô có thời gian thì hãy quan tâm tới con của mình ấy, chuyện này thằng bé cũng có tham dự, tuổi còn nhỏ đã học được cách nói dối đây cũng không phải là chuyện tốt.” Hoa Hiền Phương mấp máy môi nghẹn ngào không biết nói gì. Cô mơ hồ cảm thấy Tư Mã Ngọc Như có thành kiến với bản thân. Lục Sênh Hạ trốn ở sau lưng cô: “Mẹ, mẹ đã quên mất quy tắc trong gia đình của nhà học Lục rồi sao, thành viên ttrong gia đình phạm lỗi đều do chủ mẫu xử trí. Mặc dù mẹ là mẹ của con nhưng chị dâu mới là chủ mẫu, chị dâu nói phạt con chép quy tắc trong gia đình vậy con chỉ chép quy tắc trong gia đình thôi, hình phạt của mẹ không tính.” Những lời này đã chọc giận Tư Mã Ngọc Như: “Con đừng có ở đây già mồm át lẽ phải, trừng phạt con như thế nào sẽ do mẹ quyết định.” “Con đi tìm bố.” Lục Sênh Hạ nhăn mũi chạy ra khỏi phòng. Lục Vinh Hàn vừa mới trở về, Lục Sênh Hạ nhìn thấy ông ấy thì la to: “Bố, cứu mạng.” “Sao vậy?” Lục Vinh Hàn hoang mang hỏi. Tư Mã Ngọc Như nói rõ chuyện cô bé giúp Tư Mã Ngọc Thanh bỏ nhà ra đi với Lục Vinh Hàn. “Con bé này quá to gan, chắc chắn phải quản thúc cho tốt mới được.” “Chị dâu đã nói phạt con chép quy tắc trong gia đình một lần, chị dâu là chủ mẫu không phải nên do chị dâu quyết định sao?” Lục Sênh Hạ nhăn mặt. Lục Vinh Hàn xoa đầu của cô bé, trên mặt cũng không có vẻ trách móc. Lục Sênh Hạ là hòn ngọc quý trên tay ông ấy, ông ấy cưng chiều còn không kịp thì làm sao có thể phạt cô bé chứ: “Được rồi, cứ làm theo lời chị dâu nói trừng phạt những lỗi nhỏ để không mắc lỗi lớn.” “Không được, nếu như lần này dung túng con bé thì lần sau không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.” Tư Mã Ngọc Như thực sự rất tức giận, chỉ sợ con gái ẩu tả làm cho Tư Mã Ngọc Thanh rơi vào trong nguy hiểm. Tư Mã Ngọc Thanh là hy vọng của cô ta, có trọng lượng ở trong lòng cô ta còn nặng hơn Lục Sênh Hạ nhiều. Một đứa con gái ở trong nhà họ Lục không quan trọng cho lắm, cho dù mỗi một người ở trong nhà đều rất cưng chiều con bé nhưng cũng không có khả năng sẽ để cho con bé tham gia vào các công việc của tập đoàn. Nhưng con trai thì lại khác có thể được chia cổ phần, có thể quản lý công ty chi nhánh. Cô ta không thể để cho cả Lục Thị đều rơi vào tay con trai của Y Hạo Phong, cô ta cũng muốn được chia phần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]