Hoa Hiền Phương thay bé kéo chăn: “Ngọc Thanh là khách, bé đến trong nhà mình chơi, gặp mưa bị cảm, mẹ em chăm sóc bé là phải, chẳng lẽ phải không quan tâm, vứt bé cho bảo mẫu chăm sóc sao?” Lục Sênh Hạ miệng nhỏ dẩu rất cao, có thể treo được hũ dầu: “Chị dâu, em nói chị nghe, mẹ em mỗi lần đều như vậy, cho dù Tư Mã Ngọc Thanh không đến nhà chúng ta, chỉ cần cậu gọi điện thoại nói nó bị ốm, mẹ sẽ bỏ lại em, lập tức qua đó.” Hoa Hiền Phương nhìn ra, mẹ nhỏ đối với Tư Mã Ngọc Thanh không phải tốt giống bình thường, nhưng có thể bà ấy hơi trọng nam khinh nữ, từ đáy lòng cho rằng có con trai, mới có núi dựa. Nhưng đối với cô mà nói, con trai không nhất định sẽ là núi dựa, nhưng nhất định là mầm tai họa. Gia tộc quyền thế giống như hoàng cung thời xưa, anh em cùng bố khác mẹ, quan hệ cạnh tranh thân xa lớn hơn tay chân ruột thịt. Bà Lục cũng không phải thánh mẫu bạch liên hoa, nên lúc tàn nhẫn thì sẽ không chút lưu tình, bà ấy sở dĩ dễ dàng tha thứ để Tư Mã Ngọc Như tồn tại, chính là bởi vì cô ta không có con trai, tương lai sẽ không nảy sinh xung đột quyền lợi với bà ta. Tư Mã Ngọc Như an tâm làm vợ lẻ, không có dã tâm, bà ta liền mở một mắt nhắm một mắt, duy trì hài hòa bề ngoài, để mọi người đều vui vẻ. Giả sử Tư Mã Ngọc Như có con trai, đó chính là cây kim sắc bén châm trong lòng bà ta, bà ta thời thời khắc khắc đều muốn nhổ đi. Gia tộc Y Thị cường đại sau lưng bà ta cũng sẽ không cho phép mối đe dọa này tồn tại. Mà Tư Mã Ngọc Như, nếu có con trai, dù sao vẫn sẽ có một chút ảo tưởng, sẽ không tiếp tục cam chịu làm lẻ, muốn đọ sức một phen, để con trai sau này có thể thừa kế gia nghiệp. “Nhanh ngủ đi, ngày mai nếu như các em khỏe rồi, chị làm vịt chiên giòn thích nhất cho các em ăn. “Tuyệt quá. Em thích ăn vịt chiên giòn nhất, ngày mai nhất định sẽ khỏe lại.” Lục Sênh Hạ nhắm hai mắt lại. Hoa Hiền Phương để người làm ở lại chăm sóc cô bé, đi ra ngoài. Tư Mã Ngọc Như quả nhiên ở phòng của Tư Mã Ngọc Thanh. Cô đẩy cửa ra một khe hở, nhìn vào trong, Tư Mã Ngọc Như đang đút canh gừng cho cháu trai. “Cục cưng, uống nhiều canh gừng một chút, bị cảm rồi phải uống canh gừng để đuổi khí lạnh đi. Tư Mã Ngọc Thanh lắc đầu: “Bác, cháu không thích vị của gừng, cháu muốn ăn trái cây.” “Được, bác lột nho cho cháu ăn nhé.” Tư Mã Ngọc Như đau lòng cực kỳ, giống như đó không phải là cháu của mình, mà là con trai ruột. Cô ta lột một quả nho, đút vào miệng Tư Mã Ngọc Thanh. Sau khi Tư Mã Ngọc Thanh bẹp bẹp ăn xong, nói: “Ngày mai cháu muốn đi sở thú chơi.” Tư Mã Ngọc Như xoa xoa đầu cậu bé: “Cháu bị cảm rồi, hai ngày này đều không thể ra ngoài, chơi ở trong nhà, để Tiểu Quân và Sênh Hạ chơi cùng cháu.” Cậu bé đô đô miệng: “Được, cháu vốn dĩ là muốn đi sở thú chơi cùng bọn họ, chúng cháu có thể cho khỉ ăn, cho voi ăn. Bị cảm thật đáng ghét, cháu không bao giờ muốn bị cảm nữa.” Sau khi ăn nho xong, cậu bé đi ngủ, chỉ chốc lát sau liền ngủ rồi. Tư Mã Ngọc Như hôn xuống khuôn mặt nhỏ mập mạp của bé, cưng chiều trong mắt nồng đậm không thể tan biến. Nhưng dù cưng chiều rất nhiều, cô ta vẫn có mấy phần mất mác: “Cháu làm sao có thể là một đứa nhỏ bình thường chứ? Nếu có thể đổi với Sênh Hạ, đổi thông minh và xinh đẹp của nó đến trên người cháu thì tốt rồi, như vậy ông ta nhất định sẽ tiếp nhận cháu, xem trọng cháu …” Giọng của cô ta rất nhỏ, hoàn toàn là đang lẩm bẩm. Hoa Hiền Phương đứng ở cửa phòng, vẫn nghe được loáng thoáng. Vẻ mặt thâm trầm khó có thể hình dung, từ trong mắt cô lặng yên hiện lên. Cô không quấy rầy Tư Mã Ngọc Như, khép cửa lại, nhẹ nhàng rời đi. Ông ta ở trong lời nói khiến cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cô ta làm sao lại hi vọng điểm tốt của con gái đều đặt vào trên người cháu trai chứ? Dù sao vẫn không đến mức vì quá khát vọng có một đứa con trai, liền biến cháu trai trở thành con trai ruột mà đối xử chứ? Cô ta muốn Tư Mã Ngọc Thanh đạt được sự tán thành của ai? Được ai tiếp nhận và coi trọng? Là ông Mã sao? Cô ta không phải không đồng ý Tư Mã Ngọc Thanh đổi sang họ Mã sao? Chẳng lẽ thay đổi chủ ý rồi? Vì để sau này cô ta có thể thuận lợi thừa kế sản nghiệp nhà họ Mã, liền đồng ý để cậu bé đổi sang họ Mã? Trở về phòng Tiểu Quân, cô đổi để Lục Kiến Nghi đi ngủ. Đặt tay lên trán con, vẫn còn hơi sốt. Nhưng đứa nhỏ khôi phục khá nhanh, ngày hôm sau liền vui vẻ. Bà Lục nghe nói bọn trẻ bị cảm, dặn dò đầu bếp hầm canh gà. Cảm mạo uống canh gà có thể tăng cường sức đề kháng. “Mưa lớn mùa hè đến rất đột ngột, sau này chỉ cần ra ngoài thì phải mang theo ô.” Bà ta dặn dò người làm xong, thì lên tầng thăm cháu. Sau khi bọn trẻ thức dậy, phải đi nhà ăn ăn bữa sáng. Hôm nay là thứ bảy, bởi vì hôm qua ngủ khá muộn, Lục Vinh Hàn cũng mới vừa thức dậy. Tư Mã Ngọc Thanh đói bụng, hai ba ngụm nuốt hết quả trứng rán vào trong miệng. “Ăn chậm thôi, đừng để bị nghẹn.” Tư Mã Ngọc Như vội vàng đưa sữa cho cậu bé. “Ngọc Thanh không phát sốt chứ?” “Nửa đêm thì đã hạ sốt rồi, thân thể đứa nhỏ này khỏe mạnh, hơi cảm mạo thôi, không sao.” Tư Mã Ngọc Như mỉm cười, cả đêm hôm qua, cô ta đều ở phòng của Ngọc Thanh chăm sóc cậu bé. Lục Sênh Hạ dẩu miệng, vẻ mặt bất mãn: “Mẹ, con cũng bị cảm, ngay cả chị dâu cũng đến thăm con, mẹ thì chỉ quan tâm Tư Mã Ngọc Thanh, cũng không quan tâm con.” Tư Mã Ngọc Như trừng mắt liếc bé một cái: “Ngọc Thanh là khách, đến nhà chúng ta chơi, bị ốm, mẹ đương nhiên phải chăm sóc nhiều hơn một chút, con độc lập như vậy, chỗ nào cần mẹ chăm sóc?” Lục Vinh Hàn xoa đầu con gái: “Mẹ con nói đúng đấy, Ngọc Thanh lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên đến nhà chúng ta chơi, con làm chị gái, cũng phải chăm sóc nó nhiều hơn.” “Con biết rồi ạ.” Lục Sênh Hạ phồng phồng hai má. Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi dẫn theo Tiểu Quân xuống, Tư Mã Ngọc Thanh nhìn thấy bọn họ, ánh mắt liền sáng: “Tiểu Quân, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đi cho cá măng ăn.” “Được nha.” Tiểu Quân gật đầu. “Cho cá ăn xong, chúng ta đi xem ngựa nhỏ của dì, nó chính là ngựa đua thuần chủng của nước Anh, rất đẹp.” Lục Sênh Hạ nhếch miệng cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ rất dễ thương. Xem ra bọn trẻ đã lập xong kế hoạch hoạt động một ngày cả rồi. Tư Mã Ngọc Thanh nháy mắt hưng phấn: “Em có thể cưỡi ngựa không?” Lục Sênh Hạ đầu lắc như trống bỏi: “Không được, nó mới một tuổi, vẫn là một em bé, cậu nặng như vậy, sẽ đè nó sụp đó.” Tư Mã Ngọc Thanh le lưỡi với cô bé: “Em không nặng đâu, là do cậu ấy quá gầy, về nhà để bố em cũng mua cho em một con ngựa, mỗi ngày em đều cưỡi nó.” Tư Mã Ngọc Như vội vàng nói: “Trẻ nhỏ cưỡi ngựa quá nguy hiểm, cháu phải chờ trưởng thành mới có thể cưỡi.” Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Lúc con lớn như em ấy thì đã cưỡi ngựa rồi, có thầy dạy cưỡi ngựa ở bên cạnh quan sát, một chút cũng không nguy hiểm. Con cảm thấy mẹ và cậu quá lo lắng rồi, cái gì cũng không cho Ngọc Thanh chơi, sợ em ấy xảy ra chuyện, cho nên em ấy ngoài ăn đồ ăn và chơi đồ chơi, cái gì cũng không biết.” Trên mặt trơn nhẵn của Tư Mã Ngọc Chiêu xuất hiện ba đường hắc tuyến: “Ai nói Ngọc Thanh cái gì cũng không biết, nó là quá ngoan quá hiểu chuyện, không nguyện ý làm chuyện mà chúng ta lo lắng, nó thực ra còn thông minh hơn con đó, biết cái gì gọi là người tài giỏi giả ngu chưa, giống nó đứa trẻ tuổi này, hiểu giấu kín tài năng, hầu như không có mấy người.” Ý nghĩa của lời này rất rõ ràng, Tư Mã Ngọc Thanh không phải ngốc, là cơ trí, biết điều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]