Lục Kiều Sam tức giận nhảy dựng lên: “Cô ta giết con của con, con nhất định phải trả thù cô ta.” “Con của mày là cháu ngoại của mẹ, còn đứa bé trong bụng Hoa Hiền Phương là cháu nội của mẹ. Đứa bé sinh ra sẽ được kế thừa 10% cổ phần của tập đoàn Lục Thị, thuận lợi trở thành người thừa kế sau này của Kiến Nghi. Tư Mã Ngọc Như còn đang mong mày tới gây rắc rối, mong mày tới hại chết đứa bé. Mày đừng có lúc nào cũng đi để ý mấy cái việc nhỏ nhặt ấy, mà làm hỏng chuyện lớn.” Lục Kiều Sam tức giận thở hổn hển, giống như tóc cũng muốn tức đến bốc khói lên: “Đối với mẹ, Tư Mã Ngọc Như là kẻ thù lớn nhất, nhưng đối với con Hoa Hiền Phương mới là kẻ thù lớn nhất, nếu như Tư Mã Ngọc Như có thể giúp con giết chết cô ta, con tình nguyện hợp tác với cô ta, chỉ cần Hoa Hiền Phương có thể chết, sinh non, muốn con làm gì cũng được!” Cô ta gần như hét lên, nhưng lời còn chưa dứt, bà Lục đã giơ tay lên cho cô ta một cái tát: “Khốn nạn, tại sao mẹ lại sinh ra một người ngu ngốc như mày cơ chứ?” Đây là lần đầu tiên trong đời bà ta đánh Lục Kiều Sam. Lục Kiều Sam bối rối một lúc lâu mới phục hồi được tinh thần, che mặt gào khóc: “Mẹ, sao mẹ lại đánh con, vì một tai họa mà đánh con, có phải mẹ điên rồi hay không?” Bà Lục tức giận cắn chặt răng, chỉ hận rèn sắt không thành thép. Bà ta vốn dĩ nghĩ là mình làm hư Lục Kiều Sam, để cho cô ta làm việc cũng không biết suy nghĩ cẩn thận, bây giờ bà ta mới phát hiện, cô ta thật sự vô cùng ngu ngốc, EQ và IQ của cô ta đều đang đạt dưới mức tiêu chuẩn. “Mẹ thật sự nghi ngờ, rốt cuộc mày có phải con gái của mẹ không? Mày và Kiến Nghi đều ở trong bụng mẹ mà lớn lên, Kiến Nghi vừa ưu tú vừa thông minh như vậy, mày lại dại dột không có thuốc chữa, ngoại trừ làm cho mẹ mất mặt, chưa làm được chuyện gì ra hồn cả.” Nhà họ Y và nhà họ Lục đều có được gen di truyền tốt nhất, mỗi người đều nổi bật như rồng như phượng hoàng trong mắt những người khác, chỉ có cô ta là hiếm lạ như vậy. Sao bà ta có thể sinh ra một đứa con gái như thế chứ? Lục Kiều Sam khóc đến khóc không thành tiếng: “Mẹ, nếu mẹ không thay con trả thù, không giúp con giết chết Hoa Hiền Phương, con lập tức đi tự sát. Nếu con chết đi rồi, mẹ sẽ hối hận cả đời.” Bà Lục không đành lòng quay người đi: “Mẹ thà rằng để mày chết, cũng không thể để Tư Mã Ngọc Như lấy được sản nghiệp của nhà họ Lục. Mày tốt nhất nên biết rõ, bây giờ mày đã không còn là cô chiêu giàu có của nhà họ Lục nữa rồi, nhà họ Lục sẽ không che chở cho mày nữa đâu. Chuyện lần này, Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương đã sớm nghi ngờ mày rồi, bọn nó đang quan tâm đến chuyện lớn, nên mới không động tới mày. Nếu mày vẫn cứ cố chấp làm điều gì dại dột, người gặp xui xẻo là mày chứ không phải ai khác.” Bà ta nhất định phải làm cho Lục Kiều Sam sợ hãi, mới có thể đề phòng cô ta làm chuyện hồ đồ, nếu thật sự xảy ra chuyện, không chỉ làm Tư Mã Ngọc Như chịu thất bại thảm hại, mà còn hại chính bà ta. Nếu như bà ta muốn quay trở lại nhà họ Lục, sẽ không có cơ hội nữa. Cơ mặt Lục Kiều Sam co giật dữ dội: “Mẹ, không phải mẹ là người hiểu con nhất, là người yêu con nhất sao? Vì sao mẹ lại trở nên đáng sợ, mà đối xử tàn nhẫn với con như thế?” “Mày có hiểu cái gì gọi là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu hay không, mày có hiểu cái gì gọi là còn da lông mọc, còn chồi nảy cây hay không? Dù cho Hoa Hiền Phương có xấu xa thế nào, thì trái tim cũng đều hướng về Kiến Nghi, cô ta sẽ bảo vệ lợi ích của Kiến Nghi, sẽ không làm chuyện gì gây tổn hại đến Kiến Nghi. Vào lúc này, cô ta có thể cùng bắt tay hợp tác với chúng ta.” Lục Kiều Sam hừ lạnh một tiếng, trong mắt đầy căm hận: “Mẹ, mẹ đừng có lúc nào cũng Kiến Nghi Kiến Nghi, nó còn làm người đứng đầu hay không cũng không có liên quan gì đến con, con không quan tâm. Nó bị Hoa Hiền Phương cho ăn bùa mê thuốc lú, đến cả chị gái của mình nó cũng không thèm nhận, con ước nó không thành người đứng đầu được, như vậy nó mới có thể tỉnh ra, nhận ra Hoa Hiền Phương là một ngôi sao tai họa, ở cùng một chỗ với cô ta, nó sẽ xui xẻo cả đời.” Bà Lục thực sự bó tay rồi, cố gắng ngăn một ngụm máu của cái thân già này trong lòng: “Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt, đều là lỗi của mẹ, dạy dỗ mày thành một đứa con gái ngu ngốc đần độn như thế. Từ giờ trở đi, mày đừng có mong lấy được một xu nào từ mẹ, mẹ sẽ đóng băng tất cả thẻ tín dụng của mày lại, không có tiền, mày cũng không làm loạn được nữa.” Lục Kiều Sam “oa” một tiếng lại bắt đầu khóc, giống như một đứa trẻ con khóc nháo đòi đồ chơi: “Mẹ, mẹ muốn giết chết con sao? Vậy bây giờ con lập tức đi chết, con chết rồi, mẹ đừng có hối hận.” Bà Lục hết sức bình tĩnh, vẻ mặt hững hờ nhìn cô ta: “Kiều Sam, mày phải hiểu điều, mày là đứa con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, Kiến Nghi mới là hy vọng lớn nhất của mẹ. Lúc trước bởi vì mày, mà mâu thuẫn của mẹ và Kiến Nghi càng ngày càng gay gắt, suýt chút nữa đã để lộ sơ hở, mẹ vô cùng hối hận, sau này mẹ tuyệt đối sẽ không tái phạm lại sai lầm này nữa.” Lục Kiều Sam thiếu chút nữa ngất đi, người mẹ lúc trước luôn nghe lời chiều chuộng, yêu thương cô ta đã hoàn toàn thay đổi rồi, trở thành người mà cô ta không thể nhận ra được nữa. “Mẹ, mẹ sẽ phải hối hận, mẹ nhất định sẽ hối hận.” Cô ta khóc chạy ra ngoài. Hoa Hiền Phương quả thực quá kinh khủng, ngay cả chuyện đầu độc mẹ mình cũng dám làm, nhưng cô cũng sẽ không bỏ qua, chỉ sợ dù chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, cũng phải giết chết bà ta, cùng lắm thì chết cùng nhau. Bà Lục nặng nề thở dài, sở dĩ bà ta tàn nhẫn như vậy, cũng là vì muốn tốt cho con gái mình, không thể để cho cô ta phạm phải sai lầm nữa. Lúc này, trong lòng làm việc của Hoa Hiền Phương, Ngọc Kỳ thông qua cách thức đặc biệt của mình, tìm ra được chủ nhân của chiếc xe thể thao. Nhưng nét mặt của cô ấy có chút kỳ quái, như là đang do dự có nên nói cho Hoa Hiền Phương hay không. “Tổng giám đốc Hoa, chuyện này cũng đã qua lâu như vậy rồi, hay là không cần điều tra nữa?” Hoa Hiền Phương giống như không nghe thấy lời của cô ấy nói, hỏi: “Chủ của chiếc xe đó là ai?” Ngọc Kỳ mấp máy môi, muốn nói rồi lại thôi: “Tin tức kia không nhất định đáng tin cậy, tôi vẫn nên…” Cô ấy còn chưa nói xong, đã bị Hoa Hiền Phương không kiên nhẫn cắt đứt: “Rốt cuộc người đó là ai? Lập tức nói rõ ràng cho tôi biết, đừng có ấp a ấp úng nữa.” Ngọc Kỳ khó khăn nuốt nước miếng: “Hình như là… Là tổng giám đốc Lục!” Cơ thể Hoa Hiền Phương run lên, giống như sấm sét đánh tới, cô chỉ e là mình nghe lầm, lập tức vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc Lục nào?” “Chính là… Chồng của cô.” Giọng nói của Ngọc Kỳ càng ngày càng nhỏ lại, giống như tiếng muỗi kêu, mấy chữ cuối cùng nói ra yếu ớt như tiếng gió. Nhưng Hoa Hiền Phương vẫn thông qua khẩu hình nhận ra được. Đầu cô mơ màng, lục phủ ngũ tạng đau lên quằn quại, các dây thần kinh trên người cũng bắt đầu xoắn lại. Là xe của Lục Kiến Nghi?! Không, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, sao lại là Lục Kiến Nghi được? Làm sao lại có liên quan đến Lục Kiến Nghi? Cô không bao giờ nghĩ tới chuyện này có liên quan gì tới Lục Kiến Nghi! Trong tai cô phảng phất lại vang lên giọng nói của Thạch: “Em có biết bản thân mình đang ở cùng với ai hay không? Em có biết người đã giết anh là ai hay không…” Giọng nói này cứ không ngừng lặp lại, không ngừng vọng lại, không ngừng phóng đại trong màng nhĩ của cô, càng ngày càng to lên, giống như muốn nổ tung ra, các tế bào não của cô cũng muốn nứt ra. Ngón tay của cô nắm chặt thành ghế sô pha, đầu ngón tay như muốn bóp chặt bên trong da. Đầu của cô hỗn loạn, suy nghĩ vô cùng lộn xộn, sống lưng lạnh ngắt, liên tục cảm thấy ớn lạnh, những hạt mồ hôi lớn trên trán không ngừng chảy ra. Cô cảm giác mình bị đẩy mạnh vào một vực sâu không đáy, đang chìm xuống dưới đó, dần dần chìm xuống,… Nhưng vẫn mãi không chìm đến điểm cuối cùng. Cô ôm lấy đầu, muốn ngăn cản âm thanh trong đầu lại, nhưng nó cứ không ngừng vang vọng, giống như tiếng của oan hồn đang khóc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]