Chương trước
Chương sau
Lục Kiến Nghi quay đầu về phía mẹ mình, “Mẹ còn nhớ rõ chuyện lúc trước Hoa Hiền Phương mang thai giả không? Thật ra đúng là cô ấy mang thai thật, nhưng con gái tốt của mẹ lại mua chuộc bác sĩ, lừa gạt tất cả chúng ta, nói cô ấy vô sinh. Lục Kiều Sam xưa nay chưa từng vào phòng bếp, thế nhưng khoảng thời gian kia lại vô cùng tích cực, mỗi ngày chạy vào phòng bếp, nấu canh hoa hồng, làm tiệc sẩy thai, muốn giết chết cháu ruột của mình.”
Anh nhấp một hớp trà nhỏ, tiếp tục nói, “Hoa Hiền Phương vì để trị liệu bệnh sinh của mình, đã vụng trộm đến hiệu thuốc, mua rất nhiều loại thuốc linh tinh. Nhưng mà, đứa bé kia kiên cường lạ thường, bị giày vò đủ loại mà vẫn không mất. Nhưng con đã hỏi bác sĩ, đứa bé sinh ra, tỉ lệ khỏe mạnh rất nhỏ, chỉ có thể phá. Cô ấy không nỡ, làm ầm ĩ với con, nói mặc dù có vấn đề, cũng muốn sinh ra. Sao con có thể cho phép mình có một đứa con không khỏe mạnh chứ, con đã ép buộc cô ấy đến bệnh viện, phá thai.”
Bà cụ đỡ trán, “Kiến Nghi, sao cháu lại hồ đồ như vậy, xảy ra chuyện lớn như thế, sao có thể âm thầm xử lý chứ?”
Lục Kiến Nghi cười khổ, “Nói ra thì có thể thay đổi được gì đâu? Nói ra ngoài thì cũng chỉ là trừng trị Lục Kiều Sam nghiêm khắc bắt dừng lại thôi, mẹ bảo vệ chị ta đã sớm đến tình trạng không rõ tốt xấu, đến lúc đó còn không phải liều sống liều chết muốn ngăn cản trừng phạt sao. Trong nhà không có bà chủ công bằng công chính, gặp nạn chỉ có thể là con dâu.”
Lời này không chỉ tẩy Hoa Hiền Phương đến trắng tinh, còn biến cô từ một “đồ đê tiện” phạm sai lầm thành khổ chủ.
Hoa Hiền Phương không khỏi bội phục Lục Kiến Nghi ở trong lòng, cái gì gọi là kĩ thuật diễn biến hóa tài tình, cái gì gọi là miệng lưỡi dẻo quẹo, hôm nay cô đã được chứng kiến tất cả.
Bà cụ cực kì đau khổ, chắt trai đáng thương của bà cụ cứ bị giày vò đến mức biến mất như vậy, thậm chí bà cụ còn không biết được sự tồn tại của nó.
“Là lỗi của bà, bà phải về sớm một chút, sẽ không bỏ mặc mẹ và chị cháu làm loạn trong nhà.”
Cơ bắp trên mặt bà Lục co rúm kịch liệt, trước kia con gái đã nói với bà ta, Hoa Hiền Phương mang thai con hoang, đã bị con trai bí mật xử lý, bà ta vẫn luôn bán tín bán nghi.
Không nghĩ tới, đúng là có chuyện xảy ra này.
Nhưng đứa bé này…
“Kiến Nghi, đứa bé kia thật sự là của con sao? Không phải Hoa Hiền Phương tằng tịu với người ngoài à? Con cũng đừng quên, cô ta đã sớm giấu con qua lại với Hứa Nhã Thanh.”
Lục Kiến Nghi nhíu mày, “Mẹ, mẹ nói như vậy không chỉ đang vu oan cho vợ con, mà còn đang làm nhục con. Chẳng lẽ mị lực của con còn không bằng Hứa Nhã Thanh sao? Nếu không phải trong lòng cô ấy nghi ngờ oán hận con, Hứa Nhã Thanh làm sao có thể có cơ hội nhân lúc vắng mà vào?”
Khóe miệng bà Lục run lên một cái, muốn nói điều gì nhưng lại nhịn được.
Cho dù đứa bé kia thật sự là con hoang, con trai cũng có thể không đổi sắc mặt cắm cặp sừng này lên đầu, cho dù bà ta có nói cái gì, đều sẽ để bà cụ và Lục Vinh Hàn cho rằng đang vu oan hãm hại Hoa Hiền Phương.
“Nói tới nói lui, đều là đồ đê tiện Hoa Mộng Lan kia mê hoặc Kiều Sam. Kiều Sam suy nghĩ đơn giản, bị người ta xúi giục, đầu óc sẽ dễ dàng nóng lên. Lại thêm, Tần Nhân Thiên động một chút là lại vì Hoa Hiền Phương, kích thích Kiều Sam, con bẽ cũng khó tránh khỏi mất khống chế, làm ra vài chuyện hoang đường.”
Bà ta còn chưa dứt lời, Lục Vinh Hàn liền đột nhiên vỗ bàn một cái, tức giận quát: “Con bé chính là bị bà làm hư, sau khi con bé ra viện, không cần về nhà họ Lục nữa, nhà họ Lục chúng ta không có loại con gái độc ác này.”
Bà Lục nhảy dựng lên từ trên ghế sô pha, trong lòng tràn đầy u oán và phẫn nộ, “Mỗi lần Kiều Sam làm sai chuyện, ông đều mắng con bé, nhưng ông có nghĩ đến nỗi khổ của con bé không. Người phụ nữ Hoa Hiền Phương này, chính là một tai họa. Kiều Sam và Tần Nhân Thiên vốn đang tốt lành, đã sắp kết hôn, nếu như không phải Hoa Hiền Phương chen vào, bọn họ căn bản sẽ không tách ra, Kiều Sam cũng sẽ không tới bây giờ mà còn chưa kết hôn.”
“Cho nên con bé sẽ có thể giết chết cháu ruột của mình?” Bà cụ Lục đập mạnh quải trượng lên trên mặt đất, “Tôi thấy thật may mắn vì lúc trước Vinh Hàn đưa Kiến Nghi đưa đến nước ngoài, không đi theo cô, nếu không cũng bị cô hủy hoại.”
Bà Lục méo miệng đến dái tai, như bị ong vò vẽ ngủ đông đốt, “Coi như đứa bé kia chết yểu có liên quan đến Kiều Sam, Hoa Hiền Phương đâm Kiều Sam một dao, ân oán giữa hai người đó cũng coi như đã chấm dứt. Tôi đã nói xong chuyện kết hôn của Kiều Sam với nhà họ Lưu rồi, mấy người muốn đuổi Kiều Sam ra, nhà họ Lưu sẽ có ý kiến gì với Kiều Sam? Con bé còn có thể nở mày nở mặt gả đi sao?”
Cho dù như thế nào, bà ta đều muốn giải vây cho con gái, cô ta chịu tổn thương lớn như thế, đến bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện, những người trước mặt này chẳng những không quan tâm đến sống chết của con bé, ngược lại còn muốn trừng phạt con bé, thật sự là quá đáng.
Lục bà cụ há có thể nuốt được sự tức giận trong lòng xuống được, nếu như không phải đứa con gái phá hoại này gây sóng gió, bà cụ đã sớm được ôm chắt trai, cháu trai và cháu dâu cũng sẽ không đi đến một bước hôm nay.
“Sau khi Kiều Sam xuất viện, liền đến ở biệt thự Lục Nam đi, nếu cô thương con bé thì cứ chuyển đến ở cùng con bé, chăm sóc đến khi con bé lấy chồng mới thôi.”
Bà Lục kinh ngạc, lời này là muốn đuổi cả bà ta đi sao, sao bà cụ lại hung ác đến vậy?
Bà ta siết chặt nắm đấm, phải hít sâu mấy lần mới ép buộc mình giữ vững bình tĩnh.
Bà ta biết rất rõ ràng, không thể đối nghịch với bà cụ, nếu không xui xẻo là bà ta.
“Mẹ, hôm nay điều chúng ta muốn thảo luận là chuyện của Hoa Hiền Phương, chuyện của Kiều Sam có thể hoãn lại một chút. Cho dù năm đó Hoa Hiền Phương rời nhà trốn đi có nguyên nhân của chính mình, nhưng dù sao cô ta đã khác gả cho người ta, còn sinh con, nếu để cho cô ta trở về nhà họ Lục, toàn bộ vòng thượng lưu đều sẽ cười chúng ta, về sau chúng ta còn biết để mặt mũi ở đâu nữa?”
Hoa Hiền Phương chính là ôn thần, là kẻ gây họa.
Hại con gái của bà ta, khiến con trai bà ta mê mẩn đến ngất ngây, bây giờ lại tới hại bà ta.
Nếu cô trở lại nhà họ Lục, cô và Kiều Sam cũng sẽ không có ngày sống dễ chịu, bà ta không thể để cho chuyện này xảy ra được.
Bà cụ chuyển ánh mắt sang phía Lục Kiến Nghi, “Hiền Phương có trở về nhà họ Lục hay không, cô nói không tính, tôi và Vinh Hàn nói cũng không tính, để chính Kiến Nghi quyết định đi.”
Cả người bà Lục đều run rẩy, điều này rõ ràng chính là muốn để Hoa Hiền Phương trở lại nhà họ Lục mà, “Mẹ để nó làm chủ, nó đã bị con hồ ly tinh này làm cho chết mê chết mệt rồi, nào còn có lý trí nữa. Con là mẹ ruột của nó, chuyện này để con quyết định. Trừ khi con chết đi, nếu không Hoa Hiền Phương đừng hi vọng có thể làm con dâu của con.”
Lục Vinh Hàn hừ lạnh một tiếng: “Một người mẹ ngay cả một đứa con gái cũng không giáo dục tốt, còn có tư cách gì để ý tới chuyện của con. Kiến Nghi không chỉ là con của bà, cũng là người thừa kế nhà họ Lục. Về sau chuyện của nó, bà đừng có xen vào.”
Bà Lục tức giận đến chết, liều mạng hít sâu, không để cho mình mất khống chế, “Sở dĩ Kiều Sam biến thành dạng này, còn không phải do Hoa Hiền Phương làm hại sao. Cô ta trời sinh không biết xấu hổ, trêu ong chọc bướm khắp nơi. Trước đó Kiều Sam nói cô ta tằng tịu với Tần Nhân Thiên, tôi còn không tin, không ngờ rằng là thật. Mấy người có biết lúc Tần Nhân Thiên giải trừ hôn ước với Kiều Sam đã nói thế nào không, cậu ta nói cậu ta thích Hoa Hiền Phương, ngoại trừ Hoa Hiền Phương ra thì ai cũng không cưới.”
Bà ta dứt lời, tức giận chỉ vào Hoa Hiền Phương, hận không thể rút gân cô ấy, lột da của cô ấy, “Người phụ nữ này, chính là trà xanh, Tần Nhân Thiên, Hứa Nhã Thanh và Kiến Nghi đều bị cô ta đùa bỡn trong lòng bàn tay. Nếu như lại để cho cô ta bước vào nhà họ Lục, nhất định sẽ khiến nhà họ Lục bị quấy nhiễu đến mức long trời lở đất.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.