Chương trước
Chương sau
Hoa Mộng Lan cùng Lục Kiều Sam đi lên tầng hai, hai cô phải cùng nhau ăn mừng thật tốt.
Đứa trẻ của Hoa Hiền Phương cuối cùng cũng mất, im hơi lặng tiếng mà mất.
“Đứa ngu xuẩn đó còn tưởng đến kinh nguyệt, nhưng thật ra là sinh non.” Lục Kiều Sam khua chân múa tay, cười không khép được miệng.
“Tôi nghe nói có vài người phụ nữ khi sinh non, sau này sẽ không sinh được con nữa, hy vọng ông trời phù hộ, cô ta sẽ giống như vậy.” Hoa Mộng Lan cười hung ác.
Hoa Hiền Phương sẽ không còn cơ hội sinh con nữa, cô ta nhất định sẽ làm cho cô không thể sinh con được nữa, sau này con của Lục Kiến Nghi đều là cô ta đẻ, cũng chỉ có con của cô ta mới có thể người thừa kế tương lai của nhà họ Lục mà thôi.
Hoa Hiền Phương đi vào nhà vệ sinh, cầm lọ tương làm giả máu mua được ở tiệm bánh mì, mén vào thùng rác, tạo kinh nguyệt giả.
Chỉ cần Hoa Mộng Lan và Lục Kiều Sam nghĩ rằng đứa trẻ sinh non, thì sẽ không làm hại đứa bé nữa.
Trước khi chưa lộ ra bụng bầu, cô có thể tạm thời bình an vô sự.
Từ phòng vệ sinh đi ra, cô gặp phải Lục Kiến Nghi.
Anh ta vừa vào cửa, Quân nói chuyện này nói cho anh.
“Kỳ kinh nguyệt đến rồi sao? Anh hỏi han, giọng điệu thờ ơ, giống như thuận miệng hỏi han, không quá quan tâm.
“Ừ.” Cô gật đầu.
“Đúng là già mồm, được voi đòi tiên.” Anh hừ nhẹ một tiếng, mang mấy phần giễu cợt, còn có mấy phần tức giận.
“Chỉ là rối loạn nội tiết, con gái thường sẽ như vậy.” Cô bĩu môi, nói qua loa.
“Chăm sóc nghỉ ngơi tốt cho tôi.” Đưa tay anh ta tới, vuốt nhè nhẹ trên bụng cô.
Cô kìm nén nuốt nước bọt, nếu để cho anh biết, trong bụng cô có một sinh mạng nhỏ, không biết sẽ phản ứng như thế nào nữa.
Chắc là sẽ rất vui.
Suy cho cùng anh cũng chỉ đối xử với cô như một công cụ sinh sản mà thôi.
Cô phát huy tác dụng, anh tất nhiên sẽ rất hài lòng.
Trước bữa tối, Hoa Mộng Lan đánh một khúc dương cầm góp vui cho mọi người.
Muốn thể hiện mọi thế mạnh của cô ta.
Cô ta quả thật đa tài đa nghệ, cử chỉ tao nhã, hành động thích đáng.
Dù sao trường cô học là trường quý tộc, mỗi kì học là ba mươi lăm triệu, trường Hoa Hiền Phương là trường công lập thông thường, không thể đánh đồng được.
Cô đàn vô cùng tốt, đợi cô đàn xong, Lục Kiều Sam vỗ tay tán thưởng.
“Giỏi quá, Mộng Lạn, đây là khúc nhạc của bài rất khó đó, rất chú trọng kỹ năng, cô đàn rất tốt.”
Nói xong, cô ta đưa mắt nhìn Lục Kiến Nghi, cố ý hỏi: “Kiến Nghi, có phải Mộng Lan đàn rất hay không?”
Lục Kiến Nghi sờ sờ cằm, đây là một loại khẳng định.
Hoa Hiền Phương ít nhiều gì cũng chịu đả kích.
Chỉ có người được dạy bảo tốt, cử chỉ ưu nhã như Hoa Mộng Lan mới xứng đứng bên cạnh Lục Kiến Nghi, mà loại quê mùa như cô, ngay cả thực đơn thức ăn Pháp cũng nhìn không hiểu, đi ra ngoài lúc nào cũng chỉ khiến anh mất thể diện mà thôi.
Nhưng mà, ai bảo anh trời xui đất khiến cưới cô, nhất định phải cô ta gắng giễu cợt cô mới được, nếu không thì bài dương cầm của Hoa Mộng Lan đánh chẳng phải công cốc sao?
“Con dâu nhà họ Lục đều tài hoa hơn người, nói năng đoan trang, cử chỉ ưu nhã. Đến cả phong cách của Kiến Nghi cũng thay đổi, những kiểu thô tục, vô văn hóa, thấp kém, thật cảm thấy bất hạnh thay cho Kiến Nghi.”
Mặt Hoa Mộng Lan mỉm cười ôn hòa: “Kiều Sam, cô không nên nói em gái tôi như vậy, em ấy chẳng qua có vấn đề về tính cách, em ấy tính tình cũng khá tốt, thích tôi làm gì thì làm, sợ nhất là trói buộc. Tôi vẫn luôn lo lắng, cuộc sống hiện tại sẽ kìm hãm cô ấy, không như thói quen.”
Lời này giống như giải thích thay Hoa Hiền Phương, nhưng trên thực tế là âm thầm bổ đao, tát nước bẩn.
Nhà giàu chú trọng nhất nội quy, nhà học Lục lại là gia đình quyền quý, cá tính Hoa Hiền Phương rất ngang bướng, không theo nội quy, sau này làm bà chủ như thế nào?
Hoa Hiền Phương bật cười: “Chị à, chị đừng có mà rả vẻ lúc nào cũng rất hiểu tôi. Từ năm bả tuổi chúng ta đã không sống chung với nhau nữa rồi, cả ngày chị chỉ biết tự biên tự diễn theo ý nghĩ của mình đúng là chẳng có ý nghĩa gì. Còn lâu tôi mới giống dáng vẻ trong tưởng tượng của chị nhé. Bây giờ, mỗi ngày tôi đều sống vui vẻ, sống rất thoải mái, chỉ cần cả ngày không có ai diễn kịch trước mặt, giả vờ khóc, vờ thông cảm, cuộc sống của tôi sẽ rất ung dung tự tại.”
Cô ta muốn đóng vai kẻ yếu, chịu uất ức trước mặt Lục Kiến Nghi nên chuyện dồn ép này giao cho Lục Kiều Sam là tốt nhất.
Lục Kiều Sam hiểu ý, hừ nhẹ tiếng: “Hoa Hiền Phương, tôi biết cô ghen tị với Mộng Lan, Mộng Lan là mẫu người Kiến Nghi thích, dịu dàng như nước, tự nhiên hào phóng, ngay cả một ngón tay của cô ấy, cô cũng không bì kịp. Sự quê mùa, thấp kém của cô chỉ khiến cho nhà họ Lục và Kiến Nghi cảm thấy mất mặt mà thôi.”
Khuôn mặt đẹp trai của Lục Kiến Nghi thoáng xuất hiện sự hung ác: “Lục Kiều Sam, bản thân cô là thay đổi phong cách hay là đột biến gen?”
Miệng Lục Kiều Sam méo lại: “Anh có ý gì vậy?”
“Đối với nhà họ Lục này cô có đóng góp gì không?” Câu nói chậm rãi của Lục Kiến Nghi giống như bạt tai vô hình tát vào mặt cô ta, khiến cô ta xấu hổ vô cùng: “Mỗi ngày tôi đều ăn mặc thật xinh đẹp, đều vì bộ mặt nhà họ Lục.”
Từ bên ngoài Lục Sênh Hạ đi vào, vừa rồi cô ta một mực đi ra bên ngoài nghe lén.
Nghe được lời nói của Hoa Mộng Lan, không nhịn được cô che cái miệng nhỏ cười nhắn cười to ha ha.
“Chị hai, em cũng không biết mọi người lại đánh giá chị như vậy, bên ngoài thì đẹp như ngọc bên trong lại mục rữa thối nát. Mọi người đều nói nhất định là chị bị đột biến gen, không giống người nhà họ Lục tẹo nào, nhất định là gà rừng cắm lông phượng hoàng, phượng hoàng giả mạo.”
Mặt Lục Kiều Sam đỏ bừng cả mặt, từ đỏ thành tím, từ tím thành vàng: “Lục Sênh Hạ, mày im mồm cho tao, nếu không tao đánh mày đó.”
“Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?” Lục Sênh Hạ ngồi cạnh bên người Hoa Hiền Phương, hôm nay Tư Mã Ngọc giúp đỡ Lục Vinh Hàn tiếp đón đoàn thương nhân nước ngoài, cho nên để một mình cô ăn cơm.”
Mặt cô Lục tối sầm lại, dù sao Lục Kiều Sam cũng là chị cả, cô ta không cho phép con nhóc như Lục Sênh Hạ chỉ trích mình được.
“Sênh Hạ, Kiều Sam là chị cả, em phải tôn trọng cô ấy, biết chưa?”
“Chị dâu chính là dâu trưởng trong nhà, vị trí trong nhà ngang hàng với bà dì, chị dâu không cần phải tôn trọng cô ta đâu, cô ta cũng đâu có tuân theo gia quy. Trong gia quy nói, nếu như ăn nói thiếu tôn trọng đối với vợ của người thừa kế thì sẽ phải tự mình sám hối ba ngày, tịch thu tất cả tài sản.” Đầu Lục Sênh Hạ nghiêng sang một bên, nghiêm túc nói.
Lời này như cái xương, cắm vào trong miệng của cô Lục, cho cô ta nuốt không không trôi, cũng phun không ra được.
“Chị ấy chỉ nói đùa, không phải sự thật đâu.”
“Chị ấy nói đùa, mà bộ dạng thật hung ác, sắp hù chết em đến nơi rồi.” Lục Sênh Hạ vỗ ngực, giống như bộ dạng của một cô cả, vỗ vai của Hoa Hiền Phương: “Chị dâu, em nói cho chị biết, sau nay chị phải nghiêm chỉnh chấp hành gia quy, ở nhà của chúng ta, nếu chị muốn sử dụng gia pháp, tất cả người giúp việc sẽ nghe theo lệnh của chị, giúp chị chấp hành gia quy, đây chính là nội quy nhà họ Lục.”
Mắt Hoa Hiền Phương sáng lên.
Còn có cả nội quy này, cô lại học thêm được một chiêu nữa rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.