Chương trước
Chương sau
Ngay khi Lục Kiến Nghi lên xe, điện thoại lại một lần nữa rung lên.
Là Lục Kiều Sam gọi điện tới.
Anh gắt gỏng cúp máy, nhưng điện thoại lại reo.
Anh lại một lần nữa tắt máy, nhưng đầu bên kia vẫn vô cùng kiên trì.
“Lục Kiều Sam, chị bị bệnh à?” Anh gần như rống lên, cảm xúc hoàn toàn không kiểm soát được.
“Kiến Nghi, Mộng Lan đã xảy ra chuyện, em mau trở về đi.” Lục Kiều Sam không quan tâm anh đang làm gì bên ngoài, dù sao cũng muốn thúc giục anh mau quay về.
Anh nhanh chóng nổ máy lái xe rời đi.
Ở nhà họ Lục, Hoa Mộng Lan đang nằm trên giường, mỏi mắt chờ mong, chờ Lục Kiến Nghi tới thăm mình.
Cô ta vẫn ổn, không có vấn đề gì.
Không giả bộ một chút, thì làm sao có thể gọi được anh quay trở về.
Cô ta bôi một lớp phấn dày lên mặt mình, khiến gương mặt mình lúc này trông vùng nhợt nhạt không có bất cứ huyết sắc nào, chính là muốn khi Lục Kiến Nghi nhìn thấy bộ dạng này của mình sẽ cảm thấy đau lòng không thôi.
Ngay khi Lục Kiến Nghi bước ra cửa, Lục Kiều Sam liền vội vàng chạy tới: “Kiến Nghi, hai ngày nay em đi đâu vậy, để Mộng Lan một mình ở nhà, khi cô ấy tắm rửa không cẩn thận bị ngã, khiến cả nhà đều vô cùng sợ hãi.”
“Tại sao không đến bệnh viện?” Lục Kiến Nghi cau mày.
“Chị đã gọi bác sĩ đến xem qua, trước mắt nói có thể quan sát thêm, không có dấu hiệu xuất huyết thì sẽ không có chuyện gì. Mộng Lan đã rất sợ, cũng khóc rất lâu, em lại không có ở bên cạnh, cô ấy ngay cả một người có thể dựa vào cũng không có.” Lục Kiều Sam nói.
Cô ta giúp Hứa Mộng Lan, cũng là đang giúp chính mình, chỉ khi quan hệ giữa Hoa Mộng Lan và Lục Kiến Nghi ổn định lại, Hoa Hiền Phương mới có thể hoàn toàn không diễn được nữa, ngoan ngoãn lăn trở lại Giang Thành của cô ta.
Bà Lục giận giữ liếc mắt nhìn con gái một cái: “Được rồi, đừng ầm ĩ lên nữa, cô ta cũng đâu có yếu đuối như vậy. Không phải bác sĩ đã kê thuốc dưỡng thai rồi sao? Uống vào sẽ không có chuyện gì.”
Thứ mà bà ta muốn chính là đứa con của Hứa Mộng Lan, mà sẽ không chấp nhận chuyện cô ta trở thành con dâu của mình. Trong mắt của bà ta, Hoa Mộng Lan cũng giống Hoa Hiền Phương, không có gì khác biệt.
Hoa Mộng Lan đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, khi Lục Kiến Nghi vừa bước vào, cô ta liền bật khóc nước mắt lã chã rơi.
“Kiến Nghi cuối cùng anh đã trở về, em đã rất sợ, sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện gì.” Cô ta vừa nức nở khóc vừa nói.
Lục Kiến Nghi cảm thấy vô cùng phiền phức, trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh Hoa Hiền Phương muốn hồng hạnh vượt tường, làm sao còn có tâm trí an ủi cô ta?
Hơn nữa từ trước đến giờ anh không có cảm giác thương hoa tiếc ngọc, cũng không biết cách yêu thương một người phụ nữ như thế nào.
“Không có việc gì là tốt rồi, cũng đã trễ như vậy, mau nghỉ ngơi đi.” Anh thản nhiên buông một câu sau đó xoay người rời đi.
Cô ta vội vàng bật dậy nắm lấy tay anh: “Kiến Nghi, đừng đi, ở lại với em được không?”
“Tôi còn có chuyện.” Biểu cảm trên mặt Lục Kiến Nghi không hề thay đổi.
“Anhg định đưa Hoa Hiền Phương trở về?”
Khóe miệng giật giật, Lục Kiều Sam đã nói với cô ta, có thể anh sẽ không ly hôn, Hoa Hiền Phương cũng sắp quay về.
Lục Kiến Nghi cau mày, đáy mắt hiện lên một tia sắc bén: “Cô không muốn Hoa Hiền Phương trở về?”
“Không phải. Con bé là em gái của em, hai chị em phải hòa thuận với nhau. Em chính là đang lo lắng cô ấy ở bên ngoài cho anh đội mũ xanh. Con bé là một người vô cùng phóng khoáng, bên người không thiếu đàn ông.”
Cô ta dừng một chút, lại nói tiếp: “Có thể con bé vì tiền. Con bé đặc biệt rất yêu tiền, chỉ cần cho con bé thật nhiều tiền, con bé cũng không cần trinh tiết.”
Đôi mắt của Lục Kiến Nghi lúc này lóe lên một tia lạnh lùng u ám, ánh mắt tràn ngập hung ác cùng nguy hiểm, những đường nét trên gương mặt tuấn mỹ cũng vì tức giận mà trở nên vặn vẹo.
Nếu đổi lại là bình thường, anh nhất định sẽ phân biệt được những lời này đâu là thật đâu là giả, nhưng hiện tại anh lại không có năng lực này.
Những lời nói của Hoa Mộng Lan đã khiến anh trên bờ vực của sự điên loạn, mất đi lý trí
Vì tiền bất cứ chuyện gì cô đều có thể làm.
Hoa Mộng Lan biết lời nói của mình có tác dụng, trong lòng âm thầm cười trộm, nhưng trên mặt lại chảy ra hai hàng nước mắt: “Kiến Nghi, chỉ có em là thật lòng yêu anh, em vẫn vì anh mà thủ thân như ngọc, ngay cả tay của người đàn ông khác cũng chưa từng chạm qua.”
Cô ta đứng dậy, đặt tay lên cổ anh, đôi môi đỏ mọng lớn mật hôn xuống cổ anh.
Cô ta tốt hơn Hoa Hiền Phương, sạch sẽ hơn Hoa Hiền Phương, cũng yêu anh hơn Hoa Hiền Phương.
Đêm đó, cô ta đã để lại trong anh một ấn tượng khó quên, cô ta thực sự hy vọng cảm giác kia có thể lặp lại một lần nữa, có thể kéo dài mãi mái.
Nhưng mà mọi chuyện hoàn toàn không được như mong muốn.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Bà Lục đứng ở cửa, khi nhìn thấy một màn như vậy, bà ta lập tức trở nên hung dữ: “Mộng Lan, cô đang làm gì vậy? Bây giờ cô đang mang thai, hơn nữa còn suýt nữa thì xảy thai, sao có thể làm được những chuyện như vậy?”
Bỏ qua sự ngượng ngùng của cả hai, bà ta trực tiếp đi vào, kéo con trai mình ra: “Bây giờ con phải biết kiềm chế bản thân một chút, ba tháng đầu mang thai rất nguy hiểm, rất dễ dẫn tới sinh non.”
“Con biết rồi.” Lục Kiến Nghi bước nhanh ra ngoài, trên mặt có chút xấu hổ.
Hoa Mộng Lan vừa thẹn vừa thất vọng, không phải vì bị bà Lục cắt ngang, mà là bởi vì Lục Kiến Nghi không có phản ứng đối với cô ta.
“Bác gái, thật xin lỗi, cháu cái gì cũng không hiểu, về sau cháu sẽ cẩn thận hơn.”
“Muộn rồi, mau đi ngủ đi.” Bà Lục dặn dò vài câu rồi đi ra ngoài, bà ta còn có chuyện muốn nói với con trai.
Lục Kiến Nghi không muốn ở nhà, vừa định đi ra ngoài, lại bị mẹ mình ngăn lại: “Ba con đã sớm trở về, ngày mai sẽ về đến nhà. Con nhất định phải đưa Hoa Hiền Phương trở về, nếu không ông ấy nhất địn sẽ rất tức giận.”
“Nhất định con sẽ đưa người phụ nữ này quay về.” Anh nghiến chặt răng, sau đó hít vào một hơi, ánh mắt có một tia dữ tợn xoẹt qua.
Lục Kiều Sam trốn trong góc phòng nghe lén, trong lòng phát điên.
Hoa Hiền Phương chết tiệt, thật sự chẳng khác nào ôn thần, vừa mới ra đi đã muốn quay trở về.
Cô ta thật sự hy vọng Hoa Hiền Phưng có thể lập tức chết đi, như vậy sẽ không còn ai có thể uy hiếp được cô ta, không còn có người có thể phá hư mối quan hệ giữa cô ta và Tần Nhân Thiên.
Sáng hôm sau.
Sau khi Hoa Hiền Phương tỉnh dậy, cô đi dạo trong sân.
Chuông cửa vang lên, một người chuyển phát nhanh đứng ở bên ngoài: “Chuyển phát nhanh của cô, phiền cô ký nhận.”
Cô tưởng là Hoa Nhi đặt, liền mở cửa ra.
Ngay khi cô cúi đầu ký tên, một chiếc khăn tay màu trắng từ phía sau tiến đến bịt chặt lấy mũi mình.
Cô căn bản không kịp phản ứng, giãy giụa vài cài, liền mất đi ý thức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.