Chương trước
Chương sau
Cô chạy đến hồ để tránh bị Lục Kiến Nghi nghe thấy.
“Chị họ, là chị sao?”
“Đúng vậy, Hiền Phương, em vẫn khoẻ chứ?” Một giọng nói chói tai từ đầu dây bên kia truyền tới.
Đó là Hoa Mộng Lan, là giọng của cô ta.
Tim cô như nghẹn lại trong cổ họng: “Chị đã ở đi đâu vậy, không sao chứ?”
Cô cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng sớm đã sóng to gió lớn cuồn cuộn rồi.
“Nhất thời cũng không nói rõ, chị hiện tại đang ở thành phố Long Minh, buổi tối chúng ta gặp nhau đi.” Hứa Mộng Lan nói.
“… Được.” Hoa Hiền Phương cắn môi.
Khi cô trở lại, Lục Kiến Nghi đã giơ bàn tay to lớn búng vào trán của cô: “Là ai gọi, lén lén lút lút.”
“Chị họ của tôi, cô ấy đã đến thành phố Long Minh rồi, bảo tôi buổi tối ra ngoài gặp mặt.” Cô thản nhiên nói, nói xong, đổi thành vẻ mặt dò hỏi: “Tôi có thể ra ngoài không?
Lục Kiến Nghi nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Trở về trước mười giờ.”
“Tôi biết rồi.” Cô cười nhẹ, che giấu tất cả sự lo lắng và hồi hộp trên gương mặt.
Sau bữa tối, cô đến quán bar Ánh Mai.
Hoa Mộng Lan mặt mũi hăm hở, cũng không có gì bất thường, xem ra cô ta không bị bắt cóc, cũng không xảy ra tai nạn gì.
“Trong khoảng thời gian này, chị đã ở đâu, sao không gọi điện về nhà? Suýt chút nữa em còn tưởng rằng chị đã bị hại rồi.” Hoa Hiền Phương hỏi.
Hoa Mộng Lan nhún vai, hời hợt nói: “Chị bị thương một chút, ở nước ngoài dưỡng thương, bây giờ khỏe rồi mới quay trở về.”
Thực tế, cô ta đang trốn tránh.
Đây là cô ta và mẹ sau khi thương lượng đã nghĩ ra chủ ý này. Lục Kiến Nghi xấu xí như vậy, đáng sợ như vậy, cô ta làm sao kết hôn để chịu khổ, sống thủ tiết sao?
Vì vậy, cô ta đã diễn một vở kịch mất tích để Hoa Hiền Phương thay cô ta kết hôn và nhận “phúc phận” này.
“Chị không sao thì tốt rồi.” Cô cười nhạt, suy đoán trước đó của cô dường như đã chắc chắn rồi.
Phần lớn là do tướng mạo của Lục Kiến Nghi khiến cô ta sợ hãi, cho nên mới trốn tránh hôn nhân.
Cô thay cô ta kết hôn, khủng hoảng được giải trừ, cô ta đương nhiên sẽ trở về.
Nếu như cô ta biết Lục Kiến Nghi đã giảm cân, lột xác và trở thành một anh chàng đẹp trai vô song, liệu cô ta có hối hận và muốn đổi lại hay không?
Theo tính cách của bác trai và bác gái, nếu đổi lại, chắc chắn một nửa sính lễ đó cũng muốn lấy, không chừa lại một mảnh nào cho họ.
Phi thực sự sẽ không còn hy vọng nữa.
Hoa Mộng Lan nhấp một ngụm cocktail, trong lòng rất đắc ý về mưu kế của mình.
Cô ta luôn thông minh hơn Hoa Hiền Phương, mưu trí hơn Hoa Hiền Phương.
Phúc phận này hãy để cho Hoa Hiền Phương nhận lấy đi.
Cô ta xinh đẹp như vậy, ưu tú như vậy, không gả cho Lục Kiến Nghi thì cũng có thể kết hôn với những người giàu có và quyền lực khác.
Hoa Hiền Phương thì khác, chỉ là một cô gái hoang dã, không được học hành quý tộc gì. Gả vào nhà họ Lục đối với cô mà nói không chừng là kết quả tốt nhất cho cô.
Cô ta làm như vậy có thể nói là đang chiếu cố cô, chứ không phải là đang hại cô.
“Hiền Phương, chị xin lỗi, vốn dĩ nên là chị kết hôn, nhưng không ngờ rằng lại xảy ra tai nạn, hại em phải thay chị kết hôn.”
Hoa Hiền Phương nhún vai, thật ra cô cũng có mục đích riêng, bọn họ đều có những thứ mà mình cần.
“Nhà họ Hoa chỉ có hai chị em gái chúng ta, không phải em thì là chị. Tóm lại phải có người kết hôn.”
Một tia nguy hiểm khó diễn tả lóe lên trong đôi mắt của Hoa Mộng Lan: “Hiền Phương, Lục Kiến Nghi có đối xử tốt với em không?”
Hoa Hiền Phương thờ ơ liếc nhìn cô ta, mày liễu nhíu lại, thở dài một hơi nói: “Gả cũng gả rồi, tốt hay xấu cũng còn có ý nghĩa gì nữa đâu?”
Khi Hoa Mộng Lan nghe thấy điều này, thì biết là không tốt.
Một người đàn ông với vẻ ngoài đáng sợ như vậy, lại còn là gay, liệu cuộc sống có thể tốt không?
“Hiền Phương, nói thật lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Mặc dù anh ta không ra làm sao cả nhưng tốt xấu gì cũng là công tử nhà giàu có. Em đã kết hôn với một cỗ máy rút tiền thì nên tiêu xài phóng khoáng. Tuyệt đối không được để mình uất ức.”
Cô ta dùng giọng điệu an ủi, trên thực tế trong lòng đang vui vẻ, cười trên nổi đau của người khác.
Hoa Hiền Phương lắc lắc ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ tươi bên trong giống như máu, có chút chói mắt: “Nếu như anh ta trông không đáng sợ như vậy, chị có hối hận vì đã bỏ lỡ không?”
Hoa Mộng Lan bĩu môi, nếu anh ta không đáng sợ như vậy, cô ta sẽ lập tức yêu cầu đổi lại, làm sao có thể để cho Hoa Hiền Phương chiếm tiện nghi chứ?
“Anh ta không không đáng sợ sao?”
Hoa Hiền Phương thở dài: “Ngoại hình đứng thứ hai, điều đáng sợ nhất chính là …” Cô dừng lại một lát, thấp giọng nói: “Anh ta rất kỳ quái, giống hệt nam chính trong” Năm mươi sắc thái “.”
“Trời ạ!” Hoa Mộng Lan che miệng, kinh hãi vô cùng, cũng may cô ta mưu trí mà trốn tránh kết hôn, nếu không nhất định sẽ bị hành hạ đến chết mất.
Anh chính của “Năm mươi sắc thái” tốt xấu gì thì cũng đẹp trai, có thể nhẫn nhịn được, xấu như anh ta thì một phút cũng chịu không nổi, chẳng khác nào rơi xuống địa ngục.
“Anh ta thích đàn ông, cũng sẽ làm chuyện đó với em sao?”
“Gay cũng cần phải truyền từ đời này sang đời khác, càng huống hồ anh ta có vỏ bọc rất tốt, không ai biết được giới tính thực sự của anh ta.” Hoa Hiền Phương thờ ơ nói.
Hoa Mộng Lan chớp chớp mắt, dường như nghĩ tới cái gì đó, vội vàng hỏi: “Hiền Phương, em sẽ không chạy trốn chứ?”
Sắc mặt của cô ta hơi tái nhợt, không giống với vẻ xuân phong đắc ý vừa nãy.
Nếu như Hoa Hiền Phương không thể chịu đựng được và bỏ trốn, nhà họ Lục lại bắt cô ta qua đó, vậy thì xong mất.
Lông mày của Hoa Hiền Phương cau lại: “Muốn chạy trốn thì phải mang cả nhà cùng chạy trốn, nếu không cái người bị thần kinh đó sẽ đuổi giết cả nhà em.”
Một sợi dây thần kinh trên đỉnh đầu của Hoa Mộng Lan nhảy dựng lên.
Gia đình của Hoa Hiền Phương trốn đi, bọn họ phải làm thế nào đây? Không phải Lục Kiến Nghi sẽ lôi bọn họ ra khai đao sao?
“Hiền Phương, em trai của em đã hôn mê bất tỉnh rồi, em làm sao có thể đưa cậu ấy chạy trốn, để một mình cậu ấy ở lại, chắc chắn sẽ bị Lục Kiến Nghi giết chết, em tuyệt đối không được đi con đường này.”
Hoa Hiền Phương cụp mắt xuống, hàng mi dài và dày phủ trên mi mắt buồn trắng ngần: “Chính là vì Phi em mới luôn chịu đựng suốt thời gian qua.”
Hoa Mộng Lan nắm tay cô: “Nhà họ Lục có tiền. Chỉ cần em ở lại nhà họ Lục, Phi có thể có được điều kiện chữa bệnh tốt nhất. Vì Phi, em bất luận thế nào cũng phải chịu đựng tiếp.”
Một màu sắc âm trầm khó tả xẹt qua đôi mắt mơ đen nháy của Hoa Hiền Phương.
Nếu như cô ta biết rằng Lục Kiến Nghi không xấu xí như cô ta tưởng tượng, thì sẽ không nói như vậy.
Giấy không bọc được lửa, cũng không thể giấu được bí mật này quá lâu, một ngày nào đó sự thật sẽ được phơi bày, cô ta chắc chắn sẽ tiếc đến đứt ruột, khóc lóc muốn đổi lại.
Tới lúc đó, cô nên làm sao đây?
Cô nhấp một ngụm rượu, buồn bã thở dài một hơi.
“Chị định ở lại thành phố Long Minh bao lâu?”
“Chơi vài ngày rồi rời đi. Chuyện của chị, em tuyệt đối phải giữ bí mật, không được để người nhà họ Lục biết.” Hoa Mộng Lan dặn dò nói.
Hoa Hiền Phương gật đầu, cô cũng không muốn người nhà họ Lục biết được cô ta đã trở lại rồi.
Tuy nhiên, có những chuyện lại không được may mắn.
Ngay sau khi hai người bước ra ngoài thì gặp Tiêu Ánh Minh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.