Cô ta nhấc điện thoại và gửi một tin nhắn văn bản cho Lục Kiến Nghi. Vừa rồi cái đồ nhà quên này lén lút gặp riêng Hứa Nhã Thanh, cần phải nói cho Lục Kiến Nghi biết, làm một khúc dạo đầu cho đồ nhà quê trước khi trò vui ngày mai tới. “Anh Kiến Nghi, hôm nay em thấy Hoa Hiền Phương và Hứa Nhã Thanh đi cùng nhau. Họ vừa nói vừa cười, rất tình cảm. Cô ấy đến từ nông thôn, không hiểu tiết tháo là gì. Anh phải nhắc nhở cô ấy, kẻo rước vào người chuyện xấu, làm mất mặt anh.” Khi Lục Kiến Nghi nhìn thấy tin nhắn này, anh đang ở trụ sở của Đế Vương, hai hàng lông mày rậm đẹp đẽ của anh lập tức cau lại. Nhưng anh không bay đến để hỏi tội ngay mà kiềm chế tình, chờ đến đêm. Hoa Hiền Phương vừa vào cửa liền bị gọi vào phòng làm việc của anh. “Hôm nay cô đã làm gì?” Giọng điệu của anh thản nhiên, như thể chỉ thuận miệng hỏi một chút. Nhưng Hoa Hiền Phương không dám tùy tiện trả lời. Tiêu Ánh Minh nhìn thấy cô và Hứa Nhã Thanh vào buổi trưa, dựa theo tính tình thích thị phi của cô ta, tuyệt đối sẽ không buông tha cô, nhất định sẽ âm thầm tố cáo cô với Lục Kiến Nghi. Có lẽ anh đã biết điều này, cho nên mới hỏi thế. “Hôm nay không có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Lúc đó là buổi trưa tôi ra ngoài đi ăn cơm, gặp được cậu Hứa đã giúp tôi lần trước vào nhà hàng. Anh ta tên là gì ấy nhỉ.” Cô gãi gãi đầu, giả vờ đang suy nghĩ, sau đó vỗ đầu một cái: “Cái tên có hơi khó nhớ, tôi không rõ. Anh ta bảo tôi cùng ăn cơm, tôi nhớ tới lần trước anh ta cứu mình cho nên không từ chối, sợ bị người ta bảo là kiêu.” Lục Kiến Nghi lạnh nhạt nhìn cô, cảm giác như một tên hề buồn cười đang diễn trò. Nhưng mà lại rất thẳng thắn, không có tia chột dạ nói láo. “Tên còn không nhớ rõ, sao không quên cả dáng vẻ đi?” “Tên và tướng mạo là hai việc khác nhau, tôi không có chứng mù mặt, chỉ cần tôi từng thấy thì sẽ có thể nhớ ỹ.” Cô bĩu môi: “Quan trọng là, đặc điểm gương mặt của anh ta đối lập với gương mặt của anh cực kỳ lớn. Trên mặt anh ta lúc nào cũng treo ý cười, không giống anh, luôn lạnh như băng, trên mặt không thèm chuyển mùa, mãi mãi là một mùa đông khắc nghiệt. Gương mặt anh đẹp trai thế này, còn đẹp trai hơn anh ta, nếu cười lên, nhất định là xuân hoa đua nở, sáng đến nỗi mắt người ta không mở ra được, cả người như được tắm trong ánh bình minh vậy…” Cô bô bô nói một tràng, khiến cho Lục Kiến Nghi dở khóc dở cười, vốn trong lòng còn nhịn một đống lửa, muốn hung hăng dạy dỗ cô một trận. Giờ lại đột nhiên thoải mái hơn nhiều, không biết có phải chiêu vuốt móng ngựa của cô khiến anh dễ chịu hơn không. “Hoa Hiền Phương, tôi chỉ cảnh cáo một, cô hãy nghe cho kỹ. Sau này cô không được phép gặp lại Hứa Nhã Thanh nữa. Một người phụ nữ làm loạn thì ở chỗ tôi chỉ có một con đường chết.” Con ngươi đen như mực của Lục Kiến Nghi trở nên u ám khác thường. Lần đầu tiên cô cho tên đàn ông kia, là vì cô yêu anh ta. Nhưng nguyên nhân này khiến anh càng thêm nổi nóng. Cô gả tới chỉ là một cái xác không trọn vẹn, cơ thể cô, lòng của cô đều thuộc về người khác! “Chỉ cần trong lòng cô có chứa tên đàn ông khác thì chính là không tuân thủ chuẩn mực đạo đức của phụ nữ.” “Anh ấy đã chết rồi!” Trong lòng cô ẩn ẩn chua xót. “Chết thì hoàn toàn quên đi!” Từng chữ như rít qua kẽ răng, bá đạo mà ngang ngược. Bàn tay giấu sau lưng cô chậm rãi nắm chặt. Thời Thạch là người mà đời này cô yêu nhất, cô sẽ mãi mãi không bao giờ quên anh! Nhưng mà nếu cô đối đầu với Lục Kiến Nghi, chuyện lần trước bên hồ vẫn khiến cô sợ hãi, cô không muốn lại bị tra tấn như vậy. “Tôi sẽ cố hết sức.” Cô nói rất nhỏ. “Không phải cố hết sức, mà nhất định phải.” Anh lạnh lùng bỏ lại lời nói, bước ra ngoài. Cô thầm thở dài, cảm giác như vừa trải qua cơn nguy kịch. Một người đàn ông như Lucifer, thực sự rất đáng sợ. Ngày hôm sau. Sau khi tan sở, cô và Quách Ly Ly ăn pizza tại Pizza Hut, sau đó cùng nhau đến quán Karaoke Minh Châu. “Hiền Phương, cái này cho cô.” Quách Ly Ly lấy ra trong túi hai thứ đồ. “Đây là cái gì?” Hoa Hiền Phương giật mình hỏi. “Thần khí chống sói, tôi đặt trên shopee đấy, một là bình xịt hơi cay, còn lại là đèn pin sáng.” Quách Ly Ly nói. “Cần cái này làm gì?” Hoa Hiền Phương cười. “Bây giờ có rất nhiều kẻ xấu, chúng ta lại là những người phụ nữ xinh đẹp, mang theo để phòng thân. Cô không thấy các nữ tiếp viên hàng không chết thảm nhiều thế nào trên bảng tin à. Là một người đẹp, phải có ý thức phòng bị.” Quách Ly Ly ngay thẳng hùng hồn nói. Tiêu Ánh Minh cũng nói với cô, bảo cô hẹn Hoa Hiền Phương ra, sau đó tìm cơ hội chuồn đi, để cô ta nói chuyện riêng với Hoa Hiền Phương. Cô không phải kẻ ngốc, vừa nghĩ liền đoán ra không phải chỉ nói chuyện đơn giản. Hoa Hiền Phương sẽ xảy ra chuyện gì, cô không quan tâm, nhưng cô không thể chuốc họa vào thân, vì vậy cô phải giúp Hoa Hiền Phương giảm thiểu nguy hiểm để không bị liên lụy. “Ly Ly, vẫn là cậu chu đáo, tôi đúng là không có ý thức bảo vệ bản thân.” Cô nhận lấy bảo vật, đồ được thiết kế rất khéo, có thể trực tiếp bỏ vào trong túi. Đến quán karaoke, Quách Ly Ly hát hai bài, nhưng cô không chú tâm mà vẫn luôn nhìn đồng hồ. Hai một bài “Duyên phận” xong, Quách Ly Ly liền ôm bụng. “Ôi đau bụng quá, không phải ăn pizza bị tiêu chảy rồi chứ, tôi đi toilet một chút.” Cô cuống quít chạy trốn. Bên ngoài phòng karaoke, một người đàn ông to béo, tai to mặt lớn đi cùng bốn tên đàn em, liếc nhìn số phòng, thấy phòng hai linh một thì liền mở cửa bước vào. Hoa Hiền Phương đang hát, khi nhìn thấy đám người này, cô giật mình run lên: “Các người đang tìm ai?” Ánh mắt tham lam của người đàn ông đảo quanh cơ thể cô, dừng lại ở đường viền cổ áo hơi hở ra của cô: “Quả nhiên là một người đẹp tuyệt vời, hôm nay anh đây thật có phúc.” “Anh Lang, cô gái này xinh đẹp quá, các anh em cũng chờ không kịp rồi.” Tên đầu trọc đứng sau cười mờ ám, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cơ thể uyển chuyển của Hoa Hiền Phương, nước miệng đều nhỏ ra. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy. “Ông đây trước mới được đến phiên chúng mày!” Anh Lang quay người, hung hăng vỗ tên đầu trọc. “Vâng, vâng, đương nhiên đại ca chơi trước.” Tên đầu trọc cúi đầu khom lưng, hung hăng nuốt một ngụm nước bọt. Hoa Hiền Phương nhìn người trước mặt không ổn, nhịp tim nảy lên cổ họng: “Mong các người ra ngay, nếu không tôi sẽ gọi người.” “Nơi này là địa bàn của anh Lang, cho dù cô có gào rách cổ họng cũng không có ai dám xen vào chuyện của người khác, tới cứu cô đâu.” Tên đầu trọc cười lạnh một tiếng. Anh Lang đã sớm không nhịn nổi, vội vàng muốn nhào tới, lột sạch mỹ nữ, hung hăng sung sướng một phen. “Giữ cô ta lại cho tao.” Gã ta hét lớn một tiếng, đám đàn em cùng nhau tiến lên, đè Hoa Hiền Phương xuống đất. “Thả tôi ra, đám khốn kiếp này, thả tôi ra.” Hoa Hiền Phương liều mạng kêu, liều mạng giãy dụa, nhưng tay chân bị mấy tên đàn ông cường tráng đè chặt, căn bản không thể động đậy. Anh Lang liếm môi, giống như một con sói đói, nhào về phía cô…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]