Tĩnh lặng.
Ôm chăn ngủ trên ghế salon hồi lâu mà không thể nào ngủ được.
Tần Nghị xốc chăn, xếp bằng trên ghế salon, tay chống cằm, trong đầu nghĩ thiên kỳ bách quái ý. Muốn nắm giữ một người thật không dễ.
Ai nha nha, ngủ không được! Ngủ không được a!
Chỉ cần nghĩ đến vị hôn thê của mình ôm em gái mình ngủ trong phòng, hắn cô cô linh linh một mình trên chiếc salon qua đêm, trong đầu Tần Nghị không khỏi suy nghĩ mông lung.
Hai người kia ở trong phòng đó làm gì chứ? Chỉ ngủ thôi chứ? Lẽ nào sẽ làm gì?
Có khả năng, hai nữ nhân, tối lửa tắt đèn chung một chỗ, có nhiều chuyện.
Nhưng… ngủ, Kỳ Kỳ tại sao không cần hắn? Mặc Mặc… tiểu nha đầu này … ôm con bé liệu thoải mái sao? Hai nữ nhân ngủ một chỗ, có lẽ nào…
Đầu óc trong nháy mắt bị một lô những ý nghĩ nghiêm trọng tấn công. Não hắn không đủ dung lượng để thu thập và giải quyết.
Càng nghĩ càng phiền, càng phiền càng không ngủ được.
Ngủ không được, nghĩ cách phải làm gì đó, nhưng, là làm gì?
Nhìn chung quanh phòng khách một hồi, tựa hồ không có cái gì để giết thời gian.
Hắn, thân là người đứng đầu Tần thị, công việc luôn luôn gắt gao bận rộn, mỗi ngày đều mệt mỏi vô cùng, chỉ cần có cơ hội là ngủ như chết. Nhất là tháng trước, Hàn Hồng Quân vì muội muội của hắn có việc nên mọi công việc đều giao lại cho hắn, làm hại hắn suýt thì chết! Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-cua-em/3224262/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.