“Vâng, Chiến thiếu!”
Giang Đào gật đầu lĩnh mệnh, trong lúc bà Vương đang chấn kinh e sợ, anh ta lạnh lùng tiến tới, nắm chặt cổ áo của bà ta, như kéo đầu chó chết từ dưới mặt đất.
“Ba ba ba” tiếng đánh không dứt bên tai, Giang Đào không có dấu hiệu dừng lại, thật sự cho bà Vương hai mươi cái tát!
Tốc độ anh ta rất nhanh, nhanh đến mức lời cầu xin tha thứ bà ta cũng không thể mở miệng được.
Bởi vì xuất thân lính đặc chủng, khí lực trên tay anh ta rất lớn, bà Vương gắng gượng ăn 20 cái tát, bị đánh cho đầu váng mắt hoa, răng lỏng lẻo, mặt sưng phù giống như bánh báo.
Giang Đào tùy tiện vứt xuống đất, thân thể bà ta run rẩy, môi cũng run rẩy, hít vào thfi nhiều mà thở ra không được bao nhiêu, cái miệng không sạch sẽ vừa rồi mắng chửi người, hiện tại căn bản không nói được một chữ.
“Được rồi, ném bà ta ra ngoài đi, tránh làm bẩn nơi này!” Chiến Mặc Thần lạnh lùng mở miệng, “Về sau, không có lệnh của tôi, bà ta không được bước vào Bắc Kinh nửa bước!”
“Vâng!” Giang Đào kéo bà Vương nửa chết nửa sống lui xuống.
Trần tẩu nơm nớp lo sợ đứng một bên, sắc mặt trắng bệch nhìn Chiến Mặc Thần.
“Bà cũng đi xuống đi.”
“Vâng.” Có được lời phân hó của Chiến Mặc Thần, Trần tẩu lúc này mới đi.
Trước khi đi, bà phức tạp nhìn Cố Phi Yên, bỗng nhớ đến điều gì, bà thu tầm mắt, cúi thấp đầu bước nhanh.
“Khi một mình em ở nơi này, lão thái bà kia đã dùng thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-ba-dao/3949358/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.