“Điện thoại? Hiểu lầm? Không thích?Ha........” liền một lúc hỏi ba câu, Chiến Mặc Thần phát ra một tiếng cười trong cổ họng, trong đôi mắt đen láy im lặng dính phải một chút sương mỏng, “tôi không sao.”
Anh ấy thật sự không sao.
Không phải là đã sớm quyết định rằng sẽ không yêu cái người phụ nữ bất chấp kia sao? Anh ấy thật sự không sao.
Đứng dậy có hơi chút lung lay, anh mở cửa đi ra ngoài.
“Anh đi đâu vậy?”Chu Tử Ngạn hỏi.
“Đi về.”
“Về đâu?”
“.......về nhà.”
Thân hình người đàn ông cao to vẫn rất kiên cường cứng rắn, nhưng nhìn đằng sau lưng thì lại vô cùng hiu quạnh, Chu Tử Ngạn cau mày, vội lấy điện thoại ra.
...........
Về đến Giang Sơn Đế Cảnh, Chiến Mặc Thần đi thẳng lên tầng hai.
Đêm mưa gió lạnh thổi vào,người anh cảm giác như là say đã bị thổi tan biến hết, đầu óc cũng tỉnh táo rõ ràng rất nhiều, trong lòng càng ngày càng cảm thấy cô đơn trống vắng.
Mở cửa phòng ra,anh nhìn thấy Cố Phi Yên đang ngồi ở chiếc ghế mấy ngoài ban công.
Nửa tháng không nhìn thấy, cô gầy đi rất nhiều.
Gió đêm thổi rất lạnh,cô chỉ mặc mỗi bộ quần áo ngủ ở nhà, hình như không biết ấm lạnh.
Không biết là đang nghĩ chuyện gì, cô để cằm xuống dưới đầu gối rồi ngồi ngây người ra, gió thổi nhè nhẹ, thổi bay vào áo của cô ấy, mái tóc đen dài của cô ấy hoà quyện vào trong màn đêm tĩnh lặng.Dường như người tiếp theo biến mất sẽ là cô ấy vậy.
Trong lòng,cảm giác hoang mang sợ hãi không biết dùng từ ngữ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-ba-dao/3949355/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.