Trong mắt Du Diễm Phong quang mang đang nhảy nhót, sáng rực nhìn cô, hơi chút chờ mong.
“Ha, ha ha…” Cố Phi Yên cười gượng, “Sao có thể, tôi có muốn cũng không dám ngấp nghé tranh lấy vị trí lần đầu tiên của Du thiếu anh đâu, tôi rất hiểu bản thân mình, thật đó!”
Sớm biết anh muốn cài dây an toàn cho cô, cô đã không khẩn trương như thế có được không?! Rõ là dọa chết người ta.
Du Diễm Phong nín thở, mặt đen xì.
Mẹ nó, đoạn lịch sử đen tối đấy vẫn còn chưa qua à?!
Anh hiện tại cực kỳ hối hận, tại sao lại đi lải nhải trước mặt nữ nhân này, nói những lời trái lương tâm lại không thiết thực lại khiến mình có bộ mặt đáng chết? Nhưng bây giờ anh không chỉ mất mặt, mà lớp lót cũng mất luôn.
“Lần này rất cảm ơn anh, anh lần sau đừng dựa gần vào tôi như vậy.” Không nghe thấy tiếng lòng Du Diễm Phong đang kêu trời trách đất, Cố Phi Yên vẻ mặt chân thành bổ sung thêm.
Du Diễm Phong thấy có chút hy vọng, “Vì sao, cô sẽ khẩn trương à?”
“Không, tôi sợ tôi hắt xì hơi.”
“…”
“Đến lúc đó hắt xì vào mặt anh, tôi ngại biết bao nhiêu, dù gì mặt anh cũng rất tuấn tú!” Cố Phi Yên mắt nhìn thân người đàn ông bên cạnh.
Không thể không nói, dáng dấp thật sự là được trời cao ưu ái.
Đã là anh chàng trẻ trung anh tuấn, dung mạo lại tinh xảo khiến cô tự ti mặc cảm, đúng là yêu nghiệt.
“Cố Phi Yên, cô không sát phong cảnh thì sẽ chết sao?”
Một câu mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-ba-dao/3949345/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.