Đồng hồ tích tắc chạy, Cố Phi Yên yên lặng ngồi trên ghế rất lâu, càng ngày càng cảm thấy căn phòng bé nhỏ cực kỳ trống trải.
Trống trải đến nỗi cô càng cảm thấy cô đơn.
Từ trên ghế đứng dậy, chuẩn bị lấy quần áo đi tắm rồi ngủ một giấc, không ngờ chuông cửa vang lên.
“Ai đấy?” bước đến cửa, Cố Phi Yên hỏi vọng ra ngoài.
Mắt mèo trên cửa hỏng rồi, cô không nhìn thấy tình hình bên ngoài mới hỏi như vậy.
Cô mới chuyển đến đây không lâu, ngoại trừ Sở Điềm Điềm ra, chắc hẳn không có ai biết cô ở đây mới đúng. Không, không đúng….đám người lôi Lục Tu Chi đến cũng biết, hơn nữa còn không tốt đẹp gì.
Nghĩ đến đây, Cố Phi Yên bắt đầu phòng bị, điện thoại trong tay chuẩn bị báo cảnh sát, đợi bên ngoài có gì không đúng thì báo cảnh sát.
Nhưng, làm cô không ngờ rằng, ngoài cửa bỗng truyền đến âm thanh quen thuộc.
“Là tôi.”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông tựa mùi rượu mạnh đậm đà.
Cố Phi Yên sững người ra, không dám tin hỏi, “Anh là ai?”
“Chiến Mặc Thần.”
Cố Phi Yên, “…..”
Người này, sao bây giờ đến đây làm gì?
Lẽ nào thật sự muốn tìm cô tính sổ?
Ma xui quỷ khiến, cô mở cửa, vậy mà đến khi cô nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng ngoài cửa, chạm vào ánh mắt đen sâu thẳm ấy, lạnh lẽo đến nỗi như muốn chiếm đoạt cả người cô, Cố Phi Yên ngạc nhiên muốn đóng cửa lại nhưng bị tay của người đàn ông đó giữ cánh cửa lại.
“Anh, anh bỏ ra!” Cố Phi Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-ba-dao/3949336/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.