“Không có chứng cứ, ai biết được là anh có đang nói điêu hay không?” Giang Đào cười nhẹ nhàng lạnh lùng.
Anh để rơi cái roi thấm nước xuống, bước nhanh đến trước mặt Lục Tu Chi,đột nhiên túm lấy tóc của Anh ta, “Lục Tu Chi, tôi khuyên anh tốt nhất là đừng có ăn nói lung tung,đừng cho rằng như vậy là có thể thay đổi được mục tiêu, để tôi nể tình nhẹ tay với anh!”
Giang Đào bình thường đứng đằng sau Chiến Mặc Thần, xử lý tất cả mọi việc trong công ty,xem ra là người rất có văn hoá nói rất hay, nhưng, bên trong con người anh ấy vẫn có sự u tối bên trong đó là nuôi dưỡng ra sự mãnh liệt vô cùng.
Anh tuyệt đối không giỏi đối phó,không phải ai cũng đều có thể qua loa được.
Mấy ngày hôm nay tra hỏi đã làm cho sự nhẫn nại của anh ấy kiệt sức.Nếu như Lục Tu Chi lại muốn trêu đùa với anh ấy, vậy thì đừng nghĩ sẽ có kết thúc tốt đẹp!
Điều này, Lục Tu Chi rất rõ.
Từ lúc mà Giang Đào dứt khoát chặt tay của Lục Tiểu Bảo, là anh ấy đã biết rồi,bản thân đối với sự nhận biết của trợ lý này là mãi mãi không đủ.
“Tin hay không,mấy người hãy điều tra camrera giám sát ở đường không thì có thể quyết định?” Lục Tu Chi rất bình tĩnh nói, “người phụ nữ đó có hai cái Porsche màu trắng, xem ra trông rất là trẻ, nhưng, lại đeo kính râm, tôi không có nhìn rõ được mặt cô ấy.”
“Ở đường nào?”
“Để tôi nhớ lại xem......” hồi tưởng lại, Lục Tu Chi nói một tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-ba-dao/3949326/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.