Bà Thẩm yên tâm một chút, “Cho dù cháu có xử lý xong xuôi, vậy lần này coi như cho qua. Tuy nhiên, lần sau bà sẽ không làm chuyện bất lợi cho Tiểu Yên, đây thật sự là lần cuối cùng! Minh Châu, cháu cũng đừng trách bà bất công, suy cho cùng Tiểu Yên vẫn là đứa bé một tay bà nuôi lớn, tình nghĩa này bà không thể quên.”
“Cháu biết rồi bà.” Cố Minh Châu giọng ngọt ngào hùa theo, vậy mà, trong lòng lại không như vậy.
“Vậy Minh Châu, cháu…cháu khi nào rảnh?”
Nói đến lời chưa được nói, điện thoại sắp tắt, bà Thẩm vội vàng nói ra câu hỏi đầy kỳ vọng.
Bà đã thấy Cố Minh Châu đúng hai lần, đứa trẻ này lớn lên rất giống Thẩm Cường hồi nhỏ, Thẩm Cường không hăng hái tranh giành, bà còn có một cô cháu gái không chịu thua kém ai, nói đi đâu là nó đều có mặt!
Cố Minh Châu lần trước đến, rất khéo léo,vừa nhìn đã đã biết lớn lên trong sự nâng niu nuông chiều, bà còn nhớ mọi người trong phòng bệnh đều khen bà đã nuôi một đứa cháu gái tốt! Những ánh mắt đó, đều cực kỳ ngưỡng mộ!
“Cháu gần đây rất bận, không qua thăm bà được, bà nếu như muốn ăn gì, uống gì thì để Tiểu Yên mua cho bà, để cô ta không nỡ tiêu tiền. Cháu cũng không để cô ta tiêu sạch tiền, đợi đến sinh nhật của cô ta, cháu sẽ tặng một chiếc túi xách hàng hãng phiên bản có giới hạn, tầm mười đến mười mấy vạn, coi như cảm ơn cô ấy đã có tâm ý thay cháu chăm sóc bà chu đáo.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-ba-dao/3949324/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.