Người đàn ông cao lớn mặc một bộ vest màu đen,diện mạo anh tuấn lạnh lùng không cảm xúc, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Cố Phi Yên,nỗi buồn nặng trĩu, giống như mặt biển vào ban đêm vậy,tất cả những con sóng đều ẩn mình vào trong sự im lặng.
Anh trầm lặng mà nghiêm túc, ánh đèn mờ nhạt phản chiếu lên người anh, để khí thế trong người anh càng lạnh lùng hơn.
Cố Phi Yên chỉ muốn trốn đi.
Lúc trước có bao nhiêu hi vọng, bây giờ có bấy nhiêu thất vọng.
Hơn nữa, vẫn là một lần thất vọng một lần.
Trong lòng cảm thấy chua xót,trái tim giống như bị ai đó dùng tay chèn ép rất hung bạo vậy, không có một chút dễ chịu nào, có thì cũng chỉ là sự đau thương tột cùng.
Cô để mặt gục vào ngực của Du Diễm Phong, tay ôm lấy cổ của anh ấy. Kháng cự im lặng nhằm vào một người đang ở đây, ai cũng đều nhìn ra được.
“Làm sao đây? Là tôi nghe cô, hay là cô nghe tôi?”
Du Diễm Phong nhìn Chiến Mặc Thần với đôi mắt trầm lặng không nói gì, lại nhìn về phía người con gái đang ôm trong lòng sắc mặt nhợt nhạt,càng ôm chặt cô ấy hơn,những lời anh ấy nói rất ý vị sâu xa, từng chữ đều biểu đạt với sự thân thiết của cô ấy,là anh ấy diễn đó.
Không khí trước mặt Chiến Mặc Thần tràn đầy, anh ấy như cũ chơi thế giới bất kính.
Tướng mạo anh ấy vẫn cứ nữ tính, so với phụ nữ thì ngũ quan xinh đẹp vô cùng, nhưng không có một chút nữ khí, nhíu nhẹ lông mày, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-ba-dao/3949296/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.