Ánh nắng mùa hè từ ngoài cửa sổ rọi vào, người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế, những tia nắng rơi trên người anh trở trên dịu nhẹ đi.
Hàng lông mi rủ xuống, nhìn tin nhắn trong điện thoại có chút xuất thần, Trong mắt lộ ra tia khó đoán.
Ngón tay thon dài như ngọc lướt trên màn hình, anh trả lời lại đúng hai từ.
[Được thôi.]
“Oh, cũng chắc chắn rôi!”
Nhận được tin nhắn, Sở Điềm Điềm áp điện thoại lên ngực, như giải quyết xong nhiệm vụ quan trọng, thở nhẹ một hơi, đôi mắt lấp lánh, cảm thấy tự mình giúp Cố Phi Yên làm một chuyện, có chút kiêu ngạo.
Cho dù Ảnh Hồ nói đồng ý, chứng tỏ anh ta nhất định có khả năng giải quyết việc này, lần tiếp theo không cần phải lo lắng nữa!
Vậy mà cô không biết là, người đàn ông trẻ tuổi đang ở bên Anh xa xôi ấy sau khi kết nối với một cuộc điện thoại trong nước nhưng trước khi điện thoại chưa kịp bắt máy đã tắt luôn, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ.
Anh lấy thân phận ‘Ảnh Hồ’ này giúp đỡ, chính là phù hợp với sự việc này, không phải sao?
Cho dù như vậy…..
Vậy đem video đã công bố trên mạng này bôi đen hết đi!
Ừm…theo số lần video bị ấn vào xem, bắt đầu từ nhà mạng lợi hại nhất!
Người đàn ông trẻ tuổi nhếch môi nở nụ cười điềm đạm mà đắc ý, ngón tay thon dài tựa ngọc ấn liên tục trên bàn phím máy tính, tưởng như làm cho người ta đang cảm nhận nhịp đàn piano vậy, dịu dàng chậm rãi mà không khinh suất, lại nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-ba-dao/3949294/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.