Cố Phi Yên trước giờ không phải là người tự để mình phải chịu oan ức.
Đã đến thì an tâm ở lại.
Sở Điềm Điềm ăn rất nhanh, cô cũng không thiếu đồ ăn.
Chiến Mặc Thần- người đàn ông quyền lực, nơi này chỉ là một phần nhỏ trong tài sản của anh. Những đĩa hết thức ăn được dọn xuống, thay vào đó là những món khác được mang lên.
Dường như ăn không hết được.
Cố Phi Yên rất thích ăn, nhưng ngân khố không cho phép, gần đây toàn ăn mì ăn liền, chưa nói đến bị chịu tội bao lần.
Hôm nay được ăn bữa này, lòng yêu đồ ăn của cô được an ủi không ít, uống liền mấy ly rượu nho, không biết rằng là mỹ tửu đã làm cho cô ngà ngà say, hay là do tâm trạng tốt, nhìn Chiến Mặc Thần và Cố Minh Châu tay trong tay lại thấy thuận mắt.
Dù sao cũng được công tử Bạc Liêu chủ trì.
Tuy nhiên, trong lòng cô lại có chút yếu đuối nhưng cũng nhanh biến mất.
Cố Minh Châu xoa nhẹ môi, nhìn sang Cố Phi Yên hỏi, “Tiểu Yên, cô gần đây không phải là đang tìm việc sao?”
“Vâng…” Cố Phi Yên miễn cưỡng trả lời.
“Haizz…nếu muốn đi làm, cô chỉ cần nói với tôi một tiếng, không khéo tôi sẽ đi cầu xin ba mẹ. Cô ở công ty nhà mình làm việc, có phải thoải mái hơn nhiều so với làm ở ngoài không? Tối thiểu là vậy…” ngừng một lúc, Cố Minh Châu tiếp tục nói, “Thấy thế nào, cũng không có truyền tin đồn cô câu dẫn ông chủ đâu.”
Ẩn sâu trong ánh mắt của cô ta chứa đầy sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-ba-dao/3949214/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.