“Cố Phi Yên cô đang làm cái quái gì vậy”
Một người đàn ông hung bạo cao lớn,gào thé trong giận dữ.
Cố Phi Yên vừa mới quay đầu lại,Chiến Mặc Thần vội vàng qua liền bị đẩy sang một bên, chân lảo đảo, eo bị đập chúng góc cạnh của giường, rất đau nhưng cô ấy Vẫn tỏ ra lạnh nhạt.
Cô ấy còn chưa khóc, mà Cố Minh Châu đã khóc rồi.
“Mặc thần, cuối cùng anh cũng đến rồi”.Cố Minh Châu cắn nhẹ đôi môi, rồi đưa tay che mặt vì má đỏ,đôi mắt ngấn lệ trông thật đáng thương nhìn Chiến Mạc Thần “ nếu như anh không đến, em thật sự không biết phải làm thế nào”
“Anh đến đây rồi, xem ai còn dám đụng tay với em!
Chiến Mặc thần giọng khó chịu nói, đôi mắt lạnh nhìn về phía Cố phi Yên “vừa xong cô dùng tay nào để đánh Minh Châu?”
“Mạc thần, anh không được trách em gái,..... cô ấy là vì quá thích anh rồi cho nên mới làm như vậy với em..... em,em có thể hiểu được điều đó mà......”
Cố Minh Châu kéo vạt áo của Chiến Mạc Thần.
Cô và Chiến Mạc thần quen biết nhau bao nhiêu năm nay,đương nhiên phải biết được làm như thế nào để dễ dàng chọc giận anh ấy chứ,điều này nói ra xem như là điều tốt,nhưng cô phải biết rằng Chiến Mạc Thần hoàn toàn có thể phát cáu,tức giận đó.
Bởi vì Anh ấy ghét nhất là bị Cố Phi Yên quấy rầy mình!
” Điều cô ấy thích, tôi không thể chịu đựng được ”
Cố Phi Yên nâng lên, chính xác là đôi mắt cười trước nỗi đau của người khác của Cố Minh Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-ba-dao/3949190/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.