Ngôn Mộc Thanh vẫn chìm xuống, dòng sông này dường như không phải dòng sông bình thường, trước mắt cô càng ngày càng tối, bóng dáng bơi hướng cô cũng càng ngày càng mơ hồ.
Thời điểm sinh mệnh bị uy hiếp, con người sẽ phản xạ có điều kiện muốn bắt đến gì đó có thể cứu sống mình. Cho nên, khi Ngôn Mộc Thanh đối diện với tử vong, cũng phản xạ có điều kiện hướng tới bóng dáng kia vươn tay. Giờ phút này, mặc kệ đã từng xảy ra cái gì, mặc kệ bọn họ đã trải qua bao nhiêu thống khổ, người cô có thể tin tưởng chỉ có mình anh.
Nhưng tầm mắt lại ngày càng mơ hồ, trước mắt ngày càng hắc ám, cô không biết giây tiếp theo, bản thân còn có thể chịu đựng được hay không.
Ngôn Mộc Thanh rốt cuộc vẫn buông tha, bàn tay vươn ra kia cũng dần dần thả xuống. Thân ảnh kia ngày càng gần, nhưng cô đã không còn khí lực chờ đợi nữa rồi.
Giống như mười năm này, chỉ có chính cô biết mười năm qua cô vẫn luôn chờ một ngày có thể thấy anh lần nữa.
Cô vẫn luôn chờ, ngày mai sẽ là ngày cô trở về thế giới có anh.
“A Sanh, khi tình yêu của chúng ta đi đến đích, em vẫn luôn chờ đến ngày mai để gặp anh.”
Nhưng là, em giống như không đợi được đến ngày mai rồi.
Nếu biết trước chúng ta sẽ có kết cục như vậy, em tình nguyện chưa bao giờ gặp anh!
~oOo~
Thời điểm mở to mắt, xung quanh toàn đầu người, mỗi người đều mở to mắt nhìn cô, Ngôn Mộc Thanh liền phát hoảng.
“Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-sieu-sao-cua-toi/67488/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.