Bên người Roman có tám vệ sĩ, bảo vệ đến một giọt nước cũng không lọt, Mục Lăng ở trong nước cũng có vệ sĩ, hơn nữa Tiểu Ngô vừa là trợ thủ đắc lực, vừa là vệ sĩ, lại là trợ lý cá nhân, quả thực không rời một bước. Nhưng mà, trong mắt anh lại lộ ra vài phần châm chọc, trên đảo Tử Vong mưa gió khó lường, nguy cơ tứ phía, ra cửa xác thực cần phải mang vệ sĩ, nếu không, ai dám ra cửa.
"Mục tiên sinh, Bình An, thật trùng hợp." Một tiếng Bình An kia của anh ta, làm Mục Lăng cảm thấy thật chói tai.
Anh vẫn luôn cảm thấy cái tên Cố Bình An này thực quá bình thường, này rõ ràng chỉ là tâm nguyện bình thường của cha mẹ, cả đời bình an lâu dài, mỗi lần gọi, anh đều cảm thấy rất êm tai, rất dễ nghe. Nhưng nghe từ miệng tên đàn ông khác kêu thân mật như vậy chỉ cảm thấy vô cùng khó nghe.
Cố Bình An nắm tay Mục Lăng, cũng không đáp lời Roman, hai người chào hỏi qua, thực ra cũng chẳng có gì để mà nói, Mục Lăng chờ người lái xe tới đây, Roman thấy vậy liền nói, "Mục tiên sinh, gia tộc Roman có chuyện làm ăn muốn cùng Mục tiên sinh nói một chút."
Mục Lăng nói, "Nếu Roman tiên sinh đây muốn nói về việc chia lợi nhuận của đảo Tử Vong và chế độ quân đội ở đây thì chúng ta không cần thiết phải nói chuyện đâu."
"Mục tiên sinh, người thường đi chỗ cao, một Mục thị quốc tế chắc chắn không thỏa mãn được anh, tôi cũng biết Mục tiên sinh lén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-ra-lenh-truy-bat-phuc-hac-boss-ngoc-manh-the/1765983/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.