Lúc Mục Lăng đang đàm phán thì tự nhiên bị đổ tội 'vô tình vô nghĩa' lên đầu, vô cùng tao nhã hắt xì một cái, toàn bộ bàn đàm phán đều vô cùng im lặng, một chút âm thanh cũng không có, Mục Lăng bình tĩnh xua tay, "Tiếp tục!"
Mũi rất ngứa.
Chắc chắn là Cố Bình An mắng hắn.
Cô ấy đang làm cái gì nhỉ?
Không cần suy nghĩ, chắc chắn là mặc quần dài lớn mang theo nón cỏ lớn chơi ở trên bãi biển, không phải thế thì chính là uống cocktail, tắm nắng, vô cùng lười biếng, chuyện này bên trong tưởng tượng của hắn nan giải hơn nhiều.
Thực ra, hòn đảo nhỏ này vốn không thuộc quyền sở hữu của một quốc gia nào cả, sáu năm trước nước này là chế độ quân chủ lập hiến, lúc đó dân số chỉ có mười vạn người, bây giờ dân số nhiều gấp đôi, chế độ pháp luật của đảo quốc cũng không hoàn thiện, chế độ kinh tế lại càng không hoàn thiện, tất cả đều lấy phát triển làm trọng điểm, đất đai có thể buôn bán, cho dù là ai cũng có thể đến đăng ký buôn bán, không phân biệt quốc tịch, lúc đầu thể chế kinh tế hỗn loạn phát triển qua mấy năm, bất ngờ phồn vinh lên.
Đảo quốc trở thành một núi vàng, lúc đó người mua lại đảo quốc này chính là Mục Lăng.
Hắn là chủ nhân của đảo quốc này.
Nhưng mà, cũng không phải là tổng thống của đảo quốc này.
Năm đó hòn đảo nhỏ, chỉ là một nơi cư trú của một đám không nơi ở, cảnh tượng của giới tự nhiên, tự cung tự cấp, sau bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-ra-lenh-truy-bat-phuc-hac-boss-ngoc-manh-the/1765956/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.