Cố Bình An từ hài kịch hóa bi kịch, lo lắng cho Mục Lăng. Đương nhiên, cô lo lắng cho Mục Lăng đơn thuần là bởi vì nếu hắn có chuyện gì không hay xảy ra, thì cô cũng phải chịu trách nhiệm, tuy cô đây là đang tự vệ, nhưng bọn cô đã đính hôn, chuyện này còn tính là tự vệ không nhỉ? Cố Bình An rất rối rắm, vô nghĩa, chỉ cần cô không muốn thì đó chính là tự vệ. Mục Lăng cũng đáng đời, nhưng đáng đời không bị đánh chết.
Nửa mặt hắn đều là máu, Cố Bình An thấp thỏm hỏi, "Anh có đau không?"
Mục Lăng bình tĩnh sờ máu mình, vừa mới còn bình tĩnh như núi Thái Sơn, thì đột nhiên như bị lên cơn, ngoẻo đầu, ngã vào trong lòng ngực Cố Bình An, "Bà xã, đau quá......"
Cố Bình An, "......"
Cô nghiêm túc suy nghĩ một chuyện, nếu bây giờ cô cầm cúp đánh vào đầu hắn lần nữa, thì có thể đem Mục Lăng trở về bình thường hay không? Chứ tên này là ai, cô không quen à nha, đừng dọa cô vậy chứ, chuyện này có chút đáng sợ.
Mục Lăng là đang làm nũng sao?
Làm nũng?
Làm nũng sao?
Trời ạ, quả nhiên Mục Lăng điên rồi.
Tình huống này tuy rất nghiêm trọng, nhưng cô cũng không còn mặt mũi nào đi kêu Tiểu Ngô hay người khác tới xử lý. Bây giờ cô với Mục Lăng quần áo nhếch nhác, Mục Lăng không biết xấu hổ thì thôi, nếu để người khác thấy cô như vậy, Cố Bình An chỉ còn cách chui đầu xuống đất. Cố Bình An quyết đoán mặc lại những gì có thể mặc rồi quấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-ra-lenh-truy-bat-phuc-hac-boss-ngoc-manh-the/1765935/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.