Thua tám trận, môi Cố Bình An bị Mục Lăng hôn đến sưng lên nên trong lòng Cố Bình An rất buồn rầu, cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra? Vì sao cô vẫn thua, hơn nữa mỗi lần thua cô chỉ nhỏ hơn Mục Lăng một con như vậy. Cô có cảm giác Mục Lăng có thể nhìn xuyên được bài, chứ chuyện này một chút cũng không có khoa học.
Cố Bình An tức giận, "Anh chơi ăn gian!"
Mục Lăng chống cằm, cười tủm tỉm nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp, da mặt hắn như bức tường thành, ổn định vững chắc nói, "Bằng chứng đâu?"
Cô rất nghẹn khuất, đáng giận chính là cô không có bằng chứng, nên bây giờ cô đâu thể làm gì được? Nếu như đã có chứng cứ, cô đã sớm vạch mặt Mục Lăng rồi, chuyện này quá ma quỷ, "Coi như tôi vậm may kém, thì cũng không có khả năng một ván cũng không thắng được? Chắc chắn là anh đã gian lận."
"Có một số người dẫm lên **** đều là kim cương, chính là đỏ như vậy." Mục Lăng đặc biệt tỏ ra quân tử chỉ lên môi mình, "Bà xã tới đây, hôn anh một cái, lại là một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt nha."
Cố Bình An chơi xấu, "Tôi không chơi nữa."
Một khi chơi bài thì cũng không cần phải có kỹ thuật sống gì, nó chỉ đơn giản mà thô bạo như thế thôi, nhưng quan trọng nhất đó là phải liều mạng kèm thêm chút may mắn. Thế nhưng dù một lần cô cũng không thắng thì chuyện này thật ma quỷ. Cố Bình An quyết định không chơi với Mục Lăng nữa, nếu không cô cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-ra-lenh-truy-bat-phuc-hac-boss-ngoc-manh-the/1765932/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.