“Lúc đó, anh băn khoăn quá nhiều, tham vọng quá lớn, cho nên phần tình cảm này thiếu quyết đoán, anh vẫn luôn nghĩ rằng thời gian còn dài, anh còn có rất nhiều thời gian để nghĩ về nó, nhưng cuối cùng anh thấy rằng anh đã quá sai lầm. Hiện giờ nhận sai, có còn kịp không?"
Lý Hoan Tình ngây ngốc.
Thật sự ngây ngốc.
Im lặng chừng năm phút đồng hồ, cuối cùng Lý Hoan Tình cũng đã lấy lại được giọng nói cứng rắn của mình, "A Sinh, nếu vài năm trước, anh nói cho em biết sự thật này, em sẽ rất hạnh phúc, nhưng bây giờ, em chỉ có thể nói một câu xin lỗi. Em... Xin hãy tha thứ cho em vì đã không chung thủy với tình yêu này từ đó đến tận bây giờ được, anh đã không từ mà biệt, khiến cho em nghĩ anh bỏ rơi em, sau đó, Tần Mục theo đuổi em, em đã đồng ý. Em rất thích anh ấy, anh ấy cầu hôn, em cũng đã đồng ý rồi, hiện tại em cãi lời bà, bà rất không vui nhưng với tính cách của bà, chuyện kết hôn sẽ được hoàn tất, em gần như chắc chắn sẽ lấy Tần Mục."
Vết thương nghiêm trọng của Mục Vân Sinh chưa lành, thuốc gây mê hết tác dụng sau đó là từng đợt đau đớn thấu tim, hắn cũng cắn răng không uống thuốc giảm đau, cũng không thoa thuốc giảm đau, hắn vẫn luôn chịu đựng như vậy, nỗi đau thể xác không bằng nỗi đau ở trong tim.
Đó là một loại nỗi đau, đau đớn hơn nỗi đau thể xác... Thật sự rất đau.
Hắn biết mình đã bỏ lỡ Lý Hoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-ra-lenh-truy-bat-phuc-hac-boss-ngoc-manh-the/1765920/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.