“Em dường như đang trêu cười tôi." Ý cười của An Tiêu Dao không dừng được, quan ngoại giao, chức này quá cao, "Tôi cùng lắm là một phần tử khủng bố mà thôi."
"Nói đùa." Cố Bình An không tin điều đó, những kẻ khủng bố đều giống như Osama bin Laden, làm gì có phần tử khủng bố nào giống An Tiêu Dao?
An Tiêu Dao mỉm cười nói, "Tôi không đùa, em thật đáng yêu."
Cố Bình An mở miệng lộ ra một hàng răng trắng tinh, "Đây là sự thật, mọi người đều biết điều đó."
Trà chanh được đưa ra, Cố Bình An cầm lấy và uống ừng ực, hôm nay cực kỳ khát nước, uống sao cũng không hết khát, An Tiêu Dao nói, "Em uống chậm thôi, trà chanh không giúp em giải khát được đâu."
Hắn vẫy gọi người phục vụ bưng đến hai ly nước lọc.
"Em bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi." Cố Bình An nói.
An Tiêu Dao ngẩn ra, hai mươi à, trong lòng hắn có chút phiền muộn. "Em gái tôi năm nay cũng hai mươi tuổi."
"Cùng tuổi với tôi sao."
"Đúng vậy, cùng tuổi." An Tiêu Dao nói.
"Có một người anh trai như anh, chắc em gái của anh rất xinh đẹp và có khí chất, chắc chắn là một nữ thần." Cố Bình An nói, người có gen tốt như vậy thì chắc là gen của cả gia đình cũng không kém, chắc chắn rất đẹp.
Ánh mắt của An Tiêu Dao hơi ảm đạm, đã rất nhiều năm hắn không nhắc đến em gái của mình rồi, ngay cả trước mặt người thân nhất, hắn cũng cực kỳ ít nhắc đến, dần dần cũng quên đi, tự dưng hôm nay đột nhiên nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-ra-lenh-truy-bat-phuc-hac-boss-ngoc-manh-the/1765916/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.