“Em ngày thường không sợ trời không sợ đất, thế nhưng lại sợ Mục Phàm, dũng khí em khiêu khích anh hàng ngày đâu hết rồi?" Mục Lăng hỏi.
Cố Bình An nghĩ thầm, hai cái này có thể đánh đồng sao?
Căn bản đều không phải cùng một chuyện, Cố Bình An không trả lời hắn, nhàn nhạt nói, "Anh không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây."
"Cố Bình An, em không có cốt khí gì cả, anh đã xem em quá cao rồi." Mục Lăng nói, "Em phải tin tưởng một chuyện, mặc kệ thế nào, anh đều có thể bảo vệ cho em thật tốt, Mục Phàm sẽ không động được vào em."
"Thật ngại quá, trên đời này, người tôi không tin tưởng nhất chính là anh."
"Em thật là gàn bướng hồ đồ."
"Là anh không đáng tin, nếu không còn việc gì, tôi cúp máy đây." Cố Bình An bình tĩnh cúp điện thoại, tin tưởng Mục Lăng? Thôi bỏ đi, nếu là tin tưởng Mục Lăng, còn không bằng tin tưởng việc Lý Hoan Tình không thay đổi, cô ấy còn thích Tần Mục.
Cô cảm thấy việc này so với tin tưởng Mục Lăng còn đáng tin hơn nhiều.
Lâm Viện Viện gọi điện thoại cho cô, Cố Bình An nhìn thoáng qua, trực tiếp tắt máy, điện thoại bạch liên hoa, cô một chút cũng không muốn nhận, về đến nhà, trừ Lâm Tú Lan thì không ai ở nhà, "Mẹ, con về rồi."
"Lý Hoan Tình thế nào rồi?"
"Cũng ổn rồi, chỉ là bị thương ngoài da, dưỡng thương một chút là tốt thôi." Cố Bình An nói, "Mẹ, con hơi mệt, con đi ngủ đây, mẹ có việc gì thì gọi con."
"Được, được, con không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-ra-lenh-truy-bat-phuc-hac-boss-ngoc-manh-the/1765908/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.