Người nhà Cố gia nói chuyện với Cố Bình An hơn nửa tiếng, Mục Lăng ung dung đi vào, cầm trong tay một cái hộp nhung rất lớn, Cố Vân và Lâm Tú Lan cùng nhau đứng dậy, dẫn nhau đi ra ngoài, trả không gian riêng tư cho đôi vợ chồng trẻ. Lâm Tú Lan đối với Mục Lăng vẫn tính là hài lòng, trong khi nghe đồn chưa có người nào từng thấy Mục Lăng, vậy mà lại dám đồn đại khó nghe đến như vậy, thậm chí còn có người nói một bên mặt của Mục Lăng đã bị hủy, khuôn mặt tàn tạ, giống như ác ma. Vừa xấu tính khí lại tàn bạo. Ai biết, vào lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ mới phát hiện Mục Lăng là một người đàn ông khôi ngô tuấn tú, tuy rằng nhìn là biết không phải là người gì tốt, hơi thở trên người cũng tỏa ra một loại mùi ta là người xấu mau chạy đi, có lẽ chỉ được cái vẻ đẹp trai, lúc đó bà còn khờ dại cảm thấy, Cố Bình An với hắn vẫn tính là xứng đôi, con gái của bà cũng rất xinh đẹp, có thể nói là duyên trời tác hợp. Ai biết, tác phong xử sự của người này đúng như lời đồn, con gái bọn họ chưa kết hôn, mới đính hôn đã bị nhục nhã, giông tố khắp nơi, bây giờ danh tiếng đã bị hủy, bà đi ra ngoài đều bị người chỉ chỉ chỏ chỏ, lúc đầu rất tức giận, cũng oán trách Cố Bình An rất nhiều, bây giờ, bà cảm thấy tất cả đều là lỗi của Mục Lăng, với gia thế của Cố gia và Lâm gia, bọn họ không cần dựa vào Mục Lăng cũng có thể vinh hoa phú quý cả đời, không lo ăn mặc. Cuộc hôn nhân này, không biết là tốt hay xấu đây, đưa Cố Doanh Doanh ra nước ngoài du học sớm một chút, rời xa thành phố S thị phi này mới là điều mà bây giờ bà cần phải suy tính. Mục Lăng đối với váy cưới cô dâu mà hắn chọn rất hài lòng, đây coi như là một lễ phục mà hắn đã chọn, lúc đó thư ký đưa tới một đống ảnh, hỏi hắn thích cái nào nhất, đây cũng không phải là người phụ nữ mà hắn yêu, hắn cũng lười bận tâm, tùy ý tìm vài mẫu hàng hiệu, chụp vài tấm cho hắn nhìn là được, hắn nhìn ba tấm, nhìn thấy lễ phục này liền chọn, lúc đó hắn cảm thấy Cố Bình An mặc vào, chắc chắn sẽ rất đẹp, cũng rất phù hợp với khí chất của cô, không quá diễm lệ, nhưng cũng không quá tầm thường, sắc thái đều vừa vặn, trải qua trang điểm, vẻ đẹp của vị hôn thê hắn lại lên một bậc, xinh đẹp khó mà tin nổi. Cố Bình An tán ngẫu với người nhà rất vui vẻ, sau khi thấy Mục Lăng đến, tâm tình liền không vui. Hắn vừa xuất hiện, bầu không khí vui vẻ xung quanh cô đều biến mất. Điều này làm cho cô làm sao yêu thích hắn đây. “Bà xã, hôm nay em thật là xinh đẹp.” Mục Lăng không tiếc lời ca ngợi, giọng tràn đầy tán thưởng, phụ nữ xinh đẹp cũng làm cho đàn ông yêu thích, mặc kệ người đàn ông đó có bao nhiêu thành kiến với cô. “Cảm ơn.” Cố Bình An khẽ mỉm cười, chí ít đính hôn với Mục Lăng, cô đã học được một điều, đó chính là mang theo mặt nạ mỉm cười, mặc kệ là Mục Lăng nói cái gì, cho dù là lời khó nghe ra sao, cô cũng có thể mỉm cười đối mặt, chứ đừng nói là Mục Lăng khen cô. Mục Lăng ngồi ở trên bàn trang điểm, thân thể che hơn nữa mặt kính, tư thái cà lơ phất phơ, như là thiếu niên 18 tuổi đang đùa giỡn thần nữ của mình, “Chồng em khen em một tiếng, em chỉ nói lời cảm ơn vậy thôi sao?” Cố Bình An khiêm tốn xin chỉ bảo, “Vậy tôi nên nói gì nữa đây?” “Ít nhất cũng thẹn thùng nói một tiếng, ông xã, buổi tối em sẽ hầu hạ anh thật tốt.” Mục Lăng mong chờ nói. Cố Bình An rất biết nghe lời, “Ông xã, buổi tối em sẽ hầu hạ anh thật tốt.” Mục Lăng, “……………” Vốn là chỉ muốn đùa giỡn Cố Bình An một chút, không nghĩ tới Cố Bình An lại nói như vậy thật, Mục Lăng nhất thời cảm thấy….. Cô bị quỷ ám sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]