Cố Bình An kinh ngạc nhìn mẹ mình, trong lòng vô cùng khiếp sợ, tay chân cũng luống cuống, vội vã bước tới, cô cũng rất khó chịu, "Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con thực sự không trách mẹ, thật mà." Thật ra cũng có một chút oán giận, nhưng bây giờ đã mất hết rồi, vì mẹ cũng đã nói xin lỗi, như bà từng nói, bà cũng là không còn cách nào nên mới nghĩ ra cách tồi tệ như vậy, chỉ là bỏ quên ý nguyện của cô, hay là trong ấn tượng của trưởng bối, Mục Lăng cũng coi như là môn đăng hộ đối với cô, vì thế mới gả cô cho Mục Lăng, dù danh tiếng của Mục Lăng không tốt, người lại tàn nhẫn, nói êm tai một chút, Mục Lăng là con rể của tôi a, chí ít cô cũng cảm thấy như vậy. Mẹ nói xin lỗi, cô không kịp phản ứng. "Là mẹ sai, con oán giận mẹ cũng là phải." Lâm Tú Lan nói, "Là mẹ quá ích kỷ, Viện Viện chạy trốn không thấy tăm hơi, ai cũng không liên lạc, thật sự là không còn cách nào, ông ngoại lớn tuổi, cậu lại vô dụng, sự nghiệp của ba con lại đang thăng tiến, muốn vào trung ương, nếu Mục Lăng trở thành chướng ngại vật, tất cả đều sẽ uổng phí, vì thế mẹ mới ích kỷ một lần." "Mẹ, con không trách mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ mà khóc, con cũng muốn khóc theo." "Thật sự không trách mẹ sao?" "Không, không trách." Cố Bình An nói, việc đã đến nước này, không trách ai được, "Ngày hôm nay hắn đánh con, cũng là do con phạm ngu xuẩn, chọc giận hắn, hơn nữa, con cũng đánh hắn, hoà nhau rồi, không có gì phải oan ức." "Con đánh hắn?" "Đúng vậy a, mẹ xem con có đáng khen hay không đáng khen, từ từ nhỏ mẹ đã dạy, không thể chịu thiệt thòi." Cố Bình An giả bộ sung sướng mỉm cười nói. Lúc cô còn rất nhỏ, ở nhà trẻ, khi đó Cố Vân vẫn là một viên chức nhỏ bé không có nhiều kinh nghiệm, cô rất ngang ngược, thường xuyên đánh nhau với bạn ở nhà trẻ, cô phải mời Cố Vân lên họp, không dám tìm Lâm Tú Lan. Mỗi lần Cố Vân đều dạy cô, phải sống hòa thuận, có một lần không tìm được Cố Vân, nên đã tìm Lâm Tú Lan, Lâm Tú Lan rất tức giận, nhưng nói cho cô biết, có người đánh con, con phải đánh trả lại, đánh không thắng mẹ giúp con đánh, không được vô duyên vô cớ bị bạn đánh. Cô vẫn luôn nhớ tới bây giờ. "Con a." Lâm Tú Lan càng hối hận và đau lòng hơn, bà thật khốn nạn mới nói ra những lời không trí lý như vậy, chẳng trách Cố Vân vẫn luôn mắng bà, con gái lớn tốt như vậy, bản thân bà lại chỉ lo cưng chiều con gái út, nếu đổi thành Cố Doanh Doanh, gặp chuyện này đã sớm tìm cái chết rồi. Người một nhà vui vẻ ăn cơm xong, Cố Bình An lên lầu nghỉ ngơi, Lâm Tú Lan dặn cô đi ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ rất bận rộn, thân là cô dâu tương lai, Cố Bình An cũng không biết rõ những chi tiết ngày mai, vì sẽ có người xử lý tốt tất cả. Lúc Cố Vân trở lại, Cố Bình An còn chưa ngủ, vừa mới mười giờ, ông uống một chút rượu, Cố Bình An đưa canh giải rượu cho ông, Cố Vân hỏi, "Tại sao còn chưa đi ngủ?" "Chờ ba trở về a." "Chờ ba làm gì, đi ngủ đi, ngày mai sẽ mệt lắm." "Ba, ba uống rượu sao?" "Không có chuyện gì, gặp lại bạn già, uống nhiều một chút." Cố Vân ho khan, Cố Bình An vỗ về sống lưng ông, ngạc nhiên phát hiện Cố Vân cũng có tóc bạc, Cố Bình An có chút**, hoảng hốt nhớ tới, ba mẹ cũng già rồi. Năm tháng làm người già đi, cô cũng đã đến tuổi kết hôn, ba mẹ làm sao còn có khả năng không già đây. Có một số việc cũng là bất đắc dĩ, ba cũng không thể làm gì không phải sao? Cô cũng đã trưởng thành rồi, là lúc nên chia sẻ một chút áp lực cho ba, để ba được như ước nguyện, tiến vào trung ương vẫn luôn là ước mơ của ba
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]