Chương trước
Chương sau
Vị ôn thần Đường Dạ Bạch này cuối cùng cũng đã đi rồi, Mục Lăng nheo mắt lại, đột nhiên cảm thấy không còn tâm tình xem trận đấu nữa.
Cố Bình An còn đứng tại chỗ cầm điện thoại di động không biết là đang suy nghĩ cái gì, cả người đều cảm thấy vô cùng rối rắm, đến cùng cô có muốn gọi điện thoại cho Dương Sâm hay không, cô muốn tìm chút chứng cứ xem rốt cuộc đây là có ý gì? Nhưng mà, coi như tìm được chứng cứ, cô có thể làm cái gì đây? Cô theo đuổi Dương Sâm lâu như vậy, cuối cùng cũng coi như không nhanh mà kết thúc, coi như không có kết quả, cô cũng đã tiếp nhận rồi, chỉ là có chút tiếc nuối mà thôi.
Một lòng thầm mến không có kết quả so với hai bên tình nguyện yêu nhau đến cuối cùng sẽ nhiều tiếc nuối hơn, bây giờ đột nhiên rơi xuống một câu nói, hắc, không phải là em thầm mến, anh cũng thích em, Cố Bình An nhảy nhót, đột nhiên cảm thấy đoạn thầm mếm trẻ con này, không còn bất cứ tiếc nuối nào.
Nhưng mà, coi như không còn tiếc nuối, vậy thì thế nào?
Cô cũng không biết nên làm cái gì đây.
Cú điện thoại này, mặc kệ bấm như thế nào, cũng bấm không nổi, điều này làm cho Cố Bình An vô cùng rối rắm, cũng vô cùng bất đắc dĩ, không biết nên làm gì mới tốt đây, đột nhiên nghe được tiếng bước chân, Cố Bình An vui mừng quay lại, nhưng ngoài ý muốn thấy được Mục Lăng.
Niềm vui từ trên mặt từ từ rút đi, sau biến thành bình tĩnh.
Mục Lăng nhìn cô châm biếm, “Nhìn thấy anh cảm thấy thất vọng sao? Em nghĩ nhìn thấy ai? Hửm?”
Vấn đề liên tiếp xảy ra, lại châm biếm như vậy, Cố Bình An vốn không thích Mục Lăng chút nào, giờ lại càng thêm chán ghét, nếu không phải hắn, giờ cô vẫn còn theo đuổi học trưởng, khi học trưởng tốt nghiệp, có khả năng sẽ đáp lại cô, bọn cô có thể ở cùng nhau rồi.
“Tôi không chờ ai cả.” Cố Bình An nói, đang không muốn dây dưa với hắn, cô đi tìm một chỗ yên lặng một chút cũng không có hay sao?
Đột nhiên Mục Lăng đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Cố Bình An, âm thanh như đao, giơ lên trên mặt Cố Bình An, đau rát, “Cố Bình An, anh nhắc nhở em, chuyện của em và Mục Phàm, anh còn lần đầu tiên, người không biết vô tội, cũng là trùng hợp, anh không tìm em tính số, nhưng em hãy nhớ kỹ, đính hôn, em chính là vị hôn thê của anh, nếu như em dám không rõ ràng với người đàn ông khác, có chuyện gì phiền phức, anh sẽ chặt một chân của em.”
Câu nói cuối cùng kia, hắn nói vô cùng nghiêm túc, một chút ý tứ đùa giỡn cũng không có, trong lòng Cố Bình An ngưng lại một chút, cười gằn nói, “Tùy anh, anh cho rằng ai ai cũng giống anh sao?”
“Nha, anh làm sao?” Mục Lăng hỏi ngược lại.
“Anh yêu cầu tôi chung thủy, được đó, không thành vấn đề, xin hỏi, anh quản lý được nửa thân dưới của anh sao?” Cố Bình An thẳng thắng thô lỗ hỏi, thân là một người gia giáo nghiêm khắc, cô vốn cũng không muốn nói chuyện thô tục như vậy với Mục Lăng, nhưng mà, có vài người, bạn chính là không có cách nào nói từ văn minh với hắn, bạn muốn nói văn minh với hắn, nhưng hắn lại muốn nói lưu manh, bạn nói lưu manh với hắn, hắn có thể càng lưu manh hơn bạn.
Bạn có thể có biện pháp gì đây?
“Em ở đây là đang yêu cầu anh chung thủy?”
“Không phải là anh yêu cầu tôi chung thủy sao? Lẽ nào tôi không thể yêu cầu anh?” Cố Bình An nhìn hắn, “Một cuộc hôn nhân lợi dụng lẫn nhau, anh còn muốn chung thủy, anh lại tìm hoa hỏi liễu, tôi biết tôi không có tư cách yêu cầu anh, không có quyền lợi nói điều kiện với anh, chỉ có điều, tôi yêu thế nào thì thế đó, có bản lĩnh thì anh chặt một chân của tôi thử xem, tôi chính là yêu Dương Sâm đấy!”
Mục Lăng càng ngăn cản cô, cô sẽ càng đối chọi.
Mục Lăng nâng tay lên, đùng một cái tát, đánh vào trên mặt Cố Bình An, tóc dài bay theo gió, che đi mắt Cố Bình An.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.