Edit: Cẩm Tú -
Trở về cửa nhà trọ của hai mẹ con, Tô Tế Nhân ôm lấy con gái đã ngủ say, theo La Bách Việt vào nhà.
Đặt con gái xuống giường, La Bách Việt giúp con gái cởi giày và áo khoác ra, đắp die""nd"aml]lqd kín chăn, quay đầu lại, chỉ thấy Tô Tế Nhân đứng ở trước bức tường dán đâyd tranh vẽ và giấy khen của con gái, chăm chú thưởng thức.
"Con bé rất có thiên phú về mỹ thuật." Dùng màu tươi sáng, hoàn toàn bất đồng với cá tính trưởng thành trầm ổn của con bé.
La Bách Việt đến gần. "Giáo viên mỹ thuật của chúng tôi cũng nói như thế, còn kiến nghị tôi đưa con bé đi học với mấy họa sĩ chuyên nghiệp, tôi có sưu tập tư liệu của mấy vị hoạ sĩ, đang thảo luận với con bé, nó đều không ưng ý."
"Theo học hay không học cũng không sao cả, con bé đã vẽ rất khá." Cô chế nhạo."Thôi đi, người làm cha luôn mù quáng, con của mình làm gì cũng là tốt nhất." Anh thấy buồn cười. "Đại khái thôi."
"Tôi đi lấy đồ ăn khuya ——" Cô vừa mới quay người, liền bị anh kéo lại, nhịp tim của cô thoáng chốc lỡ một nhịp đập. "Không cần gấp, anh không đói bụng. Tối nay anh biểu hiện tốt chứ?" Cô ổn định lại hô hấp. "Cũng tạm được, cho anh 80 điểm."
"Thật nghiêm khắc." Anh cười nhẹ."Nếu anh biểu hiện không kém, về sau chúng ta nên gặp mặt thường xuyên hơn, em sẽ không phản đối chứ? Chẳng qua anh có chút tò mò, 20 điểm còn lại thì sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-ngon-mieng/3198244/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.