Nhưng đã cúp điện thoại lâu vậy rồi, vì sao Kỷ Nhiên không gọi lại nữa.
Tính khí xấu gì đây? Đều bị chiều thành quen rồi!
Dạ Lăng Hàn ném điện thoại di động sang một bên, sắc mặt trầm xuống, toàn thân tỏa ra hơi thở bực bội.
“Cậu Dạ, vừa rồi vì sao cậu không nhận điện thoại của Kỷ Nhiên?” Cam Nhuệ có thể nhìn ra quan tâm của Dạ Lăng Hàn đối với Kỷ Nhiên, không hiểu vì sao anh phải làm loại hành động khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi này.
Chẳng lẽ anh không biết, vừa rồi nói như vậy sẽ khiến cho Kỷ Nhiên nghi ngờ hay sao?
“Không muốn nhận!” Dạ Lăng Hàn liếc mắt nhìn về phía Cam Nhuệ: “Chừng nào thì cậu phát tình?”
Cam Nhuệ tính toán thời gian: “Còn năm ngày nữa.”
“Sao lại còn năm ngày?” Ánh mắt Dạ Lăng Hàn âm u lạnh lẽo: “Mấy ngày trước cậu tiêm thuốc ức chế?”
“Ba ngày trước phát tình, khi đó anh đi công tác ở bên ngoài, tôi chỉ có thể tiêm thuốc ức chế.”
Cam Nhuệ bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ để Alpha khác đánh dấu tôi?”
“Cho dù cậu phát tình, tôi cũng sẽ không đánh dấu câu.” Dạ Lăng Hàn nhấn mạnh: “Đừng quên, chính cậu nói sẽ mang thai hộ.” “Nhưng nếu anh không đánh dấu tôi, bác Dạ sẽ nghi ngờ.” Cam Nhuệ chỉ vào cổ tay của mình, nơi đó là vị trí của tuyến thể: “Đánh dấu tạm thời là màu đỏ, đánh dấu vĩnh viễn là màu lam. Không có kết ấn màu lam, sau khi tôi mang thai, bác Dạ sẽ biết tôi mang thai hộ.”
Dạ Lăng Hàn gõ gõ ngón tay lên chân, lặng im suy nghĩ chốc lát: “Tôi sẽ giải quyết vấn đề đánh dấu, chờ khi cậu phát tình gọi điện thoại cho tôi, tự nhiên tôi sẽ có biện pháp.”
“Tôi biết rồi!” Cam Nhuệ không nói gì nữa, rời khỏi phòng ngủ của Dạ Lăng Hàn.
Trong phòng ngủ không còn người khác, Dạ Lăng Hàn cởi bỏ lớp ngụy trang trên mặt, nhanh chóng cầm điện thoại di động lên.
Không có tin nhắn, không có wechat, Kỷ Nhiên không liên lạc với anh nữa.
Đáng chết!
Dạ Lăng Hàn mắng một tiếng, cảm thấy Kỷ Nhiên càng ngày càng không thú vị. Trước kia chỉ cần anh thoáng lộ vẻ sẽ vứt bỏ cậu, Kỷ Nhiên sẽ cúi đầu nhận sai, xin anh hồi tâm chuyển ý.
Mở hệ thống theo dõi trong điện thoại di động ra, xem camera giám sát trong biệt thự.
Sau khi đổi rất nhiều nơi, Dạ Lăng Hàn tìm thấy Kỷ Nhiên trên sân thượng.
Kỷ Nhiên cầm điện thoại di động, đang gọi điện thoại.
“… Thật sự rất cảm ơn cậu! Tôi nhận được tiền rồi! Tôi nhất định mau chóng trả lại tiền cho cậu. Mấy ngày nữa tôi mời cậu ăn cơm.”
“Thật sự cần cảm ơn cậu!”
“Trong tay tôi không có thứ gì đáng tiền có thể thế chấp, có một chiếc đồng hồ là được đặt làm riêng, nghe nói giá trị năm mươi triệu, trước để ở chỗ của cậu. Chờ sau khi tôi mang tiền trả lại, cậu lại đưa đồng hồ cho tôi.”
Dạ Lăng Hàn nhìn vào màn hình, một tay Kỷ Nhiên cầm điện thoại di động, một tay kia cầm chiếc hộp nhỏ.
Từ vẻ ngoài của chiếc hộp, anh có thể nhận ra, đó là quà sinh nhật anh tặng Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên, mẹ nó em giỏi lắm!
Quà tôi tặng mà em cũng có thể tùy tiện đưa cho người ta!
Sắc mặt Dạ Lăng Hàn tái xanh, ngón tay siết chặt điện thoại di động.
Xem ra bình thường anh đã quá nhân từ, chỉ giam cầm căn bản không khiến Kỷ Nhiên nhớ lâu, hôm nay nhất định phải trừng trị cậu, cho cậu biết ai mới là ông trời của cậu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]