Bên này, sau khi Kỷ Nhiên cúp điện thoại, Cam Nhuệ trả điện thoại di động cho Dạ Lăng Hàn.
Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, Dạ Lăng Hàn phát hiện thời gian trò chuyện chỉ mười mấy giây, anh nhíu mày hỏi: “Vừa rồi em ấy nói gì?”
Cam Nhuệ nói: “Không nói gì, tôi nói anh đang tắm, cậu ta dứt khoát cúp điện thoại luôn.”
Chân mày Dạ Lăng Hàn càng nhíu chặt hơn, trong lòng vô cùng không thoải mái.
Cố ý để Cam Nhuệ kí©h thí©ɧ Kỷ Nhiên chính là muốn ép Kỷ Nhiên nhận sai với anh, xin anh trở về.
Nhưng đã cúp điện thoại lâu vậy rồi, vì sao Kỷ Nhiên không gọi lại nữa.
Tính khí xấu gì đây? Đều bị chiều thành quen rồi!
Dạ Lăng Hàn ném điện thoại di động sang một bên, sắc mặt trầm xuống, toàn thân tỏa ra hơi thở bực bội.
“Cậu Dạ, vừa rồi vì sao cậu không nhận điện thoại của Kỷ Nhiên?”
Cam Nhuệ có thể nhìn ra quan tâm của Dạ Lăng Hàn đối với Kỷ Nhiên, không hiểu vì sao anh phải làm loại hành động khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi này.
Chẳng lẽ anh không biết, vừa rồi nói như vậy sẽ khiến cho Kỷ Nhiên nghi ngờ hay sao?
“Không muốn nhận!” Dạ Lăng Hàn liếc mắt nhìn về phía Cam Nhuệ: “Chừng nào thì cậu phát tình?”
Cam Nhuệ tính toán thời gian: “Còn năm ngày nữa.”
“Sao lại còn năm ngày?” Ánh mắt Dạ Lăng Hàn âm u lạnh lẽo: “Mấy ngày trước cậu tiêm thuốc ức chế?”
“Ba ngày trước phát tình, khi đó anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-lai-muon-phuc-hon/3589196/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.