Đường Ngọc ra khỏi phòng, liền bị chị Quế canh giữ ở cửa, kéo mạnh đến phòng nghỉ ngơi.
Vừa vào cửa, chị Quế liền mắng ra: "Bà thấy mày thật là sao chổi! Mày không nhớ đi cầu bà thế nào à? Quỳ gối trước mặt của bà khóc nói, mày cần rất nhiều tiền, chỉ cần có người cho mày mười triệu, cái gì mày cũng chịu làm! Thế nào, hiện tại lại đổi ý rồi hả? Mày cho hộp đêm là sân chơi sao? Bà thấy mày cũng không cần ra ngoài làm việc, tìm công ty tín dụng, trực tiếp đi chịu chết đi. . . ."
Đường Ngọc cúi đầu, nước mắt còn vươn ở trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, cả người cũng run rẩy; mặc dù chị Quế nói khó nghe, nhưng câu nào cũng đâm trúng chỗ đau của cô.
Đường Ngọc tỉnh táo lại, phẫn uất trong lòng rốt cuộc hóa thành hư không ở trước mặt hiện thực, hiện tại cô hối hận, hối hận vừa rồi hành động theo cảm tình; nếu như không phải cái tên đàn ông tự cho là đúng kia, nói chuyện quá khó nghe, cô cũng sẽ không nhất thời hồ đồ, nhưng bây giờ hối tiếc đã không kịp rồi !
Chị Quế còn mắng gì đó nữa, nhưng Đường Ngọc đã không nghe được, dần dần, tiếng mắng chửi không còn, có thể là chị Quế đã mắng đến miệng đắng lưỡi khô rồi, trước khi bà đi, còn phẫn hận dùng móng tay nhọn, hung hăng bấu vào mặt Đường Ngọc hai cái, sau đó phun một ngụm nước bọt, nói xong, chị Quế liền gọi người ném Đường Ngọc ra ngoài từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-duoi-toi-cua/2006135/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.