Chương trước
Chương sau
Đêm nay, một cặp vợ chồng mất ngủ.

Cõi lòng Du Du tràn đầy tâm sự, cô trằn trọc trăn trở, phát hiện Bạch Ngôn Sơ nằm bên cạnh cũng không tốt hơn là mấy. Sau khi trở mình mấy lần, hai người bình tĩnh nhìn nhau.

"Còn tức giận sao?" Anh đưa tay nhéo má cô, dịu dàng hỏi.

Du Du đỏ mặt, rũ lông mi xuống không nói.

Anh cười thán, liền đưa tay vuốt ve cái cổ trắng ngần của cô. Cô tức giận trợn mắt, khẽ gọi: "Đừng làm loạn! Tối nay em không muốn phục vụ anh."

Anh dịu dàng nói,"Chuyện của Giang Tâm Di, anh sẽ đi xử lý."

Cô buồn bã cười một tiếng: "Có lẽ, số mệnh con người đã sớm được an bài rồi."

"Đừng nghĩ nhiều. Ngủ đi!" Bạch Ngôn Sơ vòng một tay qua ôm cô, cằm tựa vào trán cô. Lắng nghe được hô hấp ấm áp của anh, cô cảm thấy trong lòng an bình hơn không ít.

Đang lúc cô sắp ngủ thì anh lại nhẹ nhàng hôn vào mi tâm của cô.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Bạch Ngôn Sơ cảm giác mình đang đi vào trong bóng tối. Bóng tối kiên cố bao trùm khắp nơi, giống như ánh sáng bên ngoài đã bị chặn lại, không thể lọt vào nổi dù chỉ một tia sáng.

Anh không dám đi về phía trước, mà chỉ dừng bước chân lại.

Trừ âm thanh hít thở của mình ra, thì không điênđanlqđ hề có bất kỳ tiếng động nào.

Anh không biết đây là đâu.

Trong lúc đang mơ màng, bên kia đột nhiên chiếu tới một tia sáng yếu ớt. Anh dựa vào ánh sáng mà nhìn, thì thấy bên kia có một lối bậc thang dài. Mà ở trên bậc thang cao nhất, có hai bóng hình đang đứng đó.

Anh vội vàng bước qua, sau đó thấy rõ cả hai người. Bên trên một là Du Du, một người khác là Giang Tâm Di.

Giang Tâm Di chỉ tay vào Du Du, lớn tiếng mắng: "Đường Du Du! Tại sao cô lại lấy được anh ta? Cô đúng là đáng chết! Loại phụ nữ như cô nên chết đi cho rồi!"

Bạch Ngôn Sơ ngừng thở, cất bước định tiến lên lại phát hiện thân thể bị một năng lượng vô hình kìm chặt, cho dù có dùng sức ra sao cũng không bước nổi dù chỉ một bước.

Mà bên kia, Du Du quay đầu lại, trông thấy anh, trong ánh mắt tràn đầy đau đớn cùng kinh ngạc.

Bạch Ngôn Sơ bị ánh mắt của cô thiêu đốt, liền nói: "Du Du! Đừng nghe theo cô ta! Tới đây!"

Bên kia Du Du lại chua xót cười một tiếng, lúc xoay người thân thể lại không tự chủ được mà nghiêng đi,  ngã xuống dưới bậc thang......

Cả người Bạch Ngôn Sơ trở nên cứng đờ.

Anh chứng kiến rõ ràng cảnh Du Du ngã xuống từng bậc từng bậc một, cuối cùng nặng nề dừng lại bên cạnh mình.

Anh nhìn thấy mặt đất dính đầy máu, đều là từ sau đầu cô chảy ra. Ánh mắt của cô mở to, tựa hồ đang nhìn cái gì, thậm chí như muốn nhìn thấu điều gì đó.

"Du Du......" Một tiếng hét như tê tâm phế liệt vang lên, là của anh.

Năng lượng kìm chặt anh vẫn chưa biến mất, anh vẫn không thể nhúc nhích dù chỉ một bước. Còn người phụ nữ mà mình yêu sâu đậm, thì lại bất động nằm ngay trước mặt anh.

Cuối cùng cô cũng nhắm mắt lại, từng giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.

Anh cảm thấy đáy lòng như bị xé rách, xé mạnh tới nỗi cả người anh đau như cắt. Anh liên tục gọi tên của cô, cho đến khi sức cùng lực kiệt mới thôi.

Đang lúc bóng tối lại tiếp tục bao trùm, một giọng nói lo âu hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Bạch Ngôn Sơ khó khăn mở mắt ra, thấy bóng tối bị chẻ đôi ra, trước mắt là một khuôn mặt xinh đẹp nho nhã. Trên mặt đều là nóng nảy cùng lo lắng.

Anh cực kỳ kinh hỉ, kêu lên: "Du Du!"

Thật sự là cô? Cô không có chết? Đây chỉ là cơn ác mộng!

Anh bất chấp tất cả ôm lấy cô, toàn thân phát run, tự lẩm bẩm: "Du Du! Em vẫn ở đây, vẫn ở đây!"

Anh không rõ đã là lần thứ mấy mơ thấy cơn điênđanlqđ ác mộng này. Lần đầu tiên gặp nó, là vào đêm thứ hai sau khi cô đề xuất li hôn, nhưng anh chưa hề nhắc đến việc này với cô.

Sở dĩ ban đầu anh đi tìm Âu Dương Uyển âm hỏi thăm, cũng là bởi vì giấc mộng này.

Du Du biết anh thấy ác mộng, liền nhẹ nhàng nói: "Anh hét to như vậy, làm em sợ muốn chết."

Thế nhưng anh vẫn ôm chặt cô như cũ, nói: "Anh mơ thấy em ngã xuống từ trên cầu thang, đều là máu!"

Lần này đến phiên Du Du chấn động. Giấc mộng anh mơ thấy giống như tình cảnh trước khi chết của cô? Tại sao có thể như vậy?

Anh buông lỏng cô ra, lại thấy sắc mặt cô trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, liền lắc lắc bả vai của cô hỏi: "Em sao thế?"

Du Du hồi hồn lại, cười gượng, "Không có việc gì, ngủ đi thôi." Rồi nằm xuống.

Anh ôm lấy cô từ phía sau, giống như làm như vâyk mới có cảm giác an toàn.

"Bà xã, về sau ngoại trừ anh ra, không nên tin bất luận kẻ nào." Anh ôn nhu nói với cô, nhưng lại giống như đang ra lệnh.

Du Du nhẹ nhàng đáp: "Ừ."

"Anh gặp ác mộng, ừm, cho anh một chút an ủi chứ?" Anh cười cười, vô cùng nhanh nhẹn lật người lại.

"Anh......" Du Du cảm thấy buồn bực, cái này mà cũng gọi là lý do à!

Thế nhưng anh lại vội vàng hôn cô, cuồng nhiệt triền miên. Trong chớp mắt, cởi váy ngủ của cô ra.

Tiếp đó, Du Du nhẫn nại để cho mình không phát ra tiếng hét quá lớn, phối hợp theo tiết tấu của anh, để cho anh thuận lợi đi vào bên trong mình.

Tối nay anh giống như là sợ mất đi cô, mỗi một lần đi vào đều giống như muốn nuốt trọn hơi thở của cô, xâm nhập như muốn chiếm lấy linh hồn của cô. Cô chìm vào trong cơn kích triều mà anh mang đến, thở gấp liên tiếp, mồ hôi ướt đẫm toàn thân.

Lần cuối cùng anh điên cuồng chạy nước rút dưới thân cô, cô kêu một tiếng rồi ngất xỉu.

=== ====== =========

Mười một giờ rưỡi trưa, sau khi cuộc họp báo với các phóng viên kết thúc, Bạch Ngôn Sơ và trợ lý Điền Phương rời khỏi Hoa An.

Hoa An mới gia nhập thị trường chứng khoán được điênđanlqđ ba tháng đã tăng cao, dĩ nhiên là rất được giới truyền thông quan tâm. Hơn nữa gần đây Hoa An đang chuẩn bị phát triển tại thị trường Mỹ, cho nên lựa chọn vào hôm nay triệu tập các phóng viên đến để tổ chức họp báo.

Đang lúc anh đang bước xuống cầu thang thì các phóng viên đã vội vàng cầm lấy máy ảnh và camera chĩa về phía anh, còn có mấy phóng viên đuổi theo để phỏng vấn anh.

"Bạch tổng, về việc phát triển tại thị trường hải ngoại, ngài có đặc biệt bổ sung thêm gì không?"

"Xin hỏi, gần đây tình trạng sức khỏe của ngài Đường Hạc Lễ như thế nào?"

"Ngài thật sự có tình yêu chân thành với tiểu thư Đường Du Du sao? Hay chỉ đơn thuần là coi trọng gia sản của cô ấy?"

......

Trong lúc, một bóng dáng màu đỏ chen vào đám người huyên náo. Đây là một người phụ nữ mặc váy màu đỏ, đội mũ, vành nón còn đè rất thấp, che đi cái trán.

Cô ta linh hoạt đi tới, sau đó đẩy người phía trước ra. Bạch Ngôn Sơ đứng cách cô ta không tới hai thước.

Cô ta đột nhiên bước nhanh về phía trước, liền ôm lấy Bạch Ngôn Sơ hôn lên gò má của anh.

Tất cả đều vội vàng không kịp chuẩn bị. Nhưng Bạch Ngôn Sơ phản ứng  rất nhanh, dùng sức đẩy cái người bị điên này ra.

Các phóng viên nhanh chóng cầm máy ảnh lên chụp hình lia lịa.

Đang lúc này, nốt ruồi đen bên gò má trái của người phụ nữ đập vào mắt Bạch Ngôn Sơ.

A...... Thì ra là!

Anh khẽ cắn răng, trở tay cố gắng kéo người phụ nữ kia lại. Nhưng cô ta rất nhanh lui về phía sau một bước, lùi ra khỏi đám người. Các phóng viên xôn xao, điên cuồng đuổi theo cô ta. Lớn mật thô bạo không chút kiêng kỵ như thế, lại dám công khai ôm hôn tổng giám đốc tuổi trẻ tài cao của Hoa An? Không để cho màn này lên đầu đề, thì lại phụ một tháng tiền lương của hắn rồi?

Rồi sau đó, các ký giả rối rít chặn Bạch Ngôn Sơ lại, ồn ào hỏi: "Xin hỏi Bạch tổng, người phụ nữ điên cuồng vừa rồi là ai? Là người thầm mến ngài sao?"

"Xem ra ở bên ngoài ngài vẫn có nợ phong lưu! Ngài không muốn giải thích một chút không?"

"Bạch tổng, hôn nhân của ngài và Đường tiểu thư thật sự hạnh phúc giônhs như miêu tả của ngài sao? Hay là ngài nói thế để che giấu?"

Vấn đề càng ngày càng bén nhọn, nhưng Bạch Ngôn Sơ vẫn nhíu chặt mày kiếm như cũ, không nói một lời.

Vệ sĩ của anh đã nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, đuổi theo người phụ nữ áo đỏ đó rồi.

Sau khi rất vất vả mới rời khỏi được vòng vây của đám phóng viên, thì điện thoại di động đột nhiên hiện lên một tin nhắn nặc danh.

Trên viết: "Anh đã phá hỏng tất cả của tôi, nên tôi cũng sẽ hủy diệt tất cả của anh! Anh hãy lưu ý, yêu sâu đậm, đến từ việc không dễ dàng từ bỏ! Kịch điênđanlqđ hay sẽ vẫn tiếp diễn, Bạch tổng, xin hãy thưởng thức! Trên thế giới luôn có một người sẽ không quên anh, đó chính là tôi! Chúc may mắn!"

Anh cầm chặt di động, con ngươi nổi lên đợt sóng lạnh.

=== ====== =========

Ban đêm, Du Du thấy được tin《 Thực hư chuyện Giang Tâm Di ôm hôn Bạch Ngôn Sơ》 qua báo chí.

Trong hình, Bạch Ngôn Sơ bị một người phụ nữ mặc váy đỏ đội mũ ôm hôn.

Du Du vô lực để xuống tờ báo, lấy tay nâng cái trán. Suy nghĩ hỗn loạn, trong lòng cũng lo sợ không yên.

Người phụ nữ đó giống như oan hồn, vẫn không biến mất, thậm chí còn từng bước tiến tới gần, uy hiếp nghiêm trọng tới cuộc sống bình yên của cô.

Màn mở đầu của cơn ác mộng lại được kéo lên.

"Cậu chủ đã trở lại?" Bên kia truyền đến giọng nói của chị Tiên.

Giọng nói lành lạnh của Bạch Ngôn Sơ vang lên: "Du Du, đang nhìn cái gì thế?"

Du Du cúi đầu,  ném tờ báo xuống ghế salon, cười nhạt nói: "Không có gì."

Nhưng, anh đi tới thì thấy được tờ báo buổi chiều kia, ngồi xuống ôm vai của cô, nhẹ giọng nói: "Đừng xem quá nhiều."

Du Du gật đầu một cái: "Em hiểu biết rõ." Cô lựa chọn tin tưởng anh.

Anh ôm cô dặn dò nói: "Bảo bối, hai ngày nay hạn chế đi ra ngoài. Anh vẫn chưa tìm được địa điểm cụ thể mà Giang Tâm Di ẩn nấp. Anh phát hiện cô ta càng ngày càng giảo hoạt, mặc dù mất đi chỗ dựa, nhưng cô ta vẫn ẩn nấp rất khá."

Du Du lại thở dài nói: "Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp!"

Anh nhẹ giọng nói: "Đến tháng sau, anh sẽ dẫn em và Đồng Đồng đi châu Âu!"

Du Du ngắm nhìn con ngươi phơi phới nhu tình điênđanlqđ  của anh, thâm sâu hỏi: "Ngôn Sơ, anh định làm gì? Chẳng lẽ cả đời này chúng ta phải lo lắng đề phòng như thế này sao?"

Bạch Ngôn Sơ mấp máy bờ môi đẹp, trầm giọng nói: "Anh sẽ xử lý. Em đừng lo lắng."

Chẳng lẽ anh lại dung túng bỏ qua cho người phụ nữ ác ma họ Gianh kia thêm một lần nữa sao?

Mỗi lần anh đều nói sẽ xử lý, nhưng lần nào người phụ nữ kia cũng có thể may mắn chạy trốn.

Cuối cùng, người kia là ân nhân của mẹ anh. Cho nên, anh luôn không nhẫn tâm mà đối phó với cô ta.

Chỉ là, chẳng lẽ cô lại muốn sai người đi giết người phụ nữ kia sao? Vì để cho tâm tình của mình hoàn toàn được bình yên, sẽ phải sai khiến người khác đi làm chuyện phạm pháp sao? 

Cô khổ sở đấu tranh.

Điện thoại của Bạch Ngôn Sơ đột nhiên vang lên, sắc mặt anh tối sầm lại nhận điện: "Như thế nào?" Sau đó đứng lên, rét lạnh nói, "Tiếp tục tìm! Lật tung cả Hương thành cũng phải tìm cho bằng được cô ta!"

Du Du hít một hơi thật sâu, muốn nghe nội dung cuộc nói chuyện của anh. Thế nhưng hắn lại nhẹ nhàng đi tới trước cửa phía bên kia, cô không có nghe thấy anh nói gì.

Có chút nản lòng, cô đứng lên, rời khỏi phòng khách đi tìm con gái.

Mới vừa đi tới khúc quanh hành lang, đáy lòng cô dâng lên một ý niệm, một ý niệm khác thường mà mãnh liệt.

Rốt cuộc Giang Tâm Di cần gì nhất? Rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng dừng tay?

Có phải có lúc, con người chỉ là cần một tâm lý cân bằng trong lòng? Nhìn thấy người khác khổ sở, cô ta liền thấy sung sướng? Cô rất muốn hiểu rõ, Giang điênđanlqđ Tâm Di chỉ muốn cân bằng tâm lý? Cho nên mới cố gắng  phá vỡ cuộc sống bình yên của cô?

Cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện toại. Bên kia có người nhận: "Tiểu thư?"

"A Sơn, giúp tôi một chuyện! Giúp tôi tìm ra Giang Tâm Di nhanh nhất có thể, không cần báo cho bất luận kẻ nào! Tôi không muốn cho bất kỳ người nào biết!"

Cô nhanh chóng nói. Thậm chí, cô còn không muốn nói cho Bạch Ngôn Sơ biết.

Người bên kia đồng ý: "Được!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.