Editor: Cẩm Tú
Bạch Ngôn Sơ mang vẻ mặt mệt mỏi đi vào, chỉ là ánh mắt vẫn sáng quắc như cũ. Khi anh thấy Du DU đứng ở đó thì nhanh chóng liếc cô một cái.
Du Du cười ngạo nghễ, thậm chí còn lười không muốn chào hỏi anh.
“A Sơ, sao lại đến trễ như vậy?” Đường Hạc Lễ trầm giọng hỏi.
Bạch Ngôn Sơ điềm đạm nói: “Đoạn đường phía chân núi bị lụt nghiêm trọng, cho nên đến chậm. Thật xin lỗi, lão gia tử (vì không biết nên để xưng hô như thế nào nên mình sẽ để nguyên như thế này nhé).” Sau đó ngoảnh sang Du Du khẽ cười, “Du Du, Chủ nhật không đi dạo sao?”
Du Du nói với vẻ xa cách: “Giúp cha ăn cơm, buổi tối sẽ đi.”
Đường Hạc Lễ không nhịn được nói: “Buổi tối còn có chuyện gì à? Con kiếm việc làm trong công ty ta là được rồi, đừng chạy lung tung khắp nơi như vậy!”
Du Du dậm chân: “Con không có chạy lung tung!”
Bạch Ngôn Sơ cười khẽ nói: “Du Du đã lâu rồi không tới công ty?”
Nhắc tới công việc của mình, Du Du có chút không vui: “Sao anh không nói thẳng ra là tôi lười luôn đi?”
Đường Hạc Lễ vỗ vỗ mu bàn tay của con gái, nói: “Ta không muốn nó chịu khổ cực, làm ở những công ty bên ngoài kia, còn phải xem sắc mặt người ta như thế nào!”
“Lão gia tử, con thấy thật ra, ngài có thể thả cô ấy ra thế giới bên ngoài một lần!” Bạch Ngôn Sơ lại không tán thành với ý kiến của ông.
Ah? Lúc nào thì anh ta lại trở nên hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-co-doc/21453/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.